[Chương 03: Muốn để một người nhìn thấy tôi]

          Lâm Giác siết chặt điện thoại, không phát hiện đầu ngón tay mình đã hơi trắng bệch. Cậu vô thức đặt di động trước ngực, ngẩng đầu nhìn Giang Du Sâm đã đi xa, khắp mặt đã đỏ ửng.

          Vu Hướng Dương còn kích động vì có thể trực tiếp nhìn thấy Giang Du Sâm, vừa mới quay đầu, hắn liền thấy gương mặt Lâm Giác tựa hồ có thể nhỏ ra máu.

          Vu Hướng Dương nhíu mày.

          Hắn quen Lâm Giác gần một năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Giác đỏ mặt.

          Lâm Giác từ trước đến nay luôn bình tĩnh, có đôi khi ra ngoài chạy thông cáo, bị buổi phỏng vấn của đoàn làm phim châm chọc khiêu khích đến nỗi Vu Hướng Dương cũng nhịn không được muốn đánh nhau một trận, Lâm Giác vẫn có thể mỉm cười cảm ơn họ , sau khi đi ra còn an ủi Vu Hướng Dương tức đến đau sọ não.

          Vu Hướng Dương vốn cho rằng Lâm Giác bẩm sinh lạnh nhạt không sợ hãi, cho tới bây giờ mới phát hiện, những lúc đó cũng là bởi vì không gặp Giang Du Sâm!

          Lúc này Lâm Giác hoàn toàn không còn vẻ thanh lãnh ngày thường, gương mặt trắng nõn lúc đầu giờ chuyển sang đỏ hồng, bờ môi không nhìn được mà nhếch lên, trong đáy mắt tràn đầy ánh sao.

          Giống như là sóc con nhìn thấy hạt thông, mắt đều không dời đi chỗ khác, quả thực đáng yêu khiến người khác nổ tung.

          Nữ sinh bên cạnh chọt eo bạn mình, nhỏ giọng cảm thán: “Oa! Anh trai bên cạnh thật đáng yêu nha! Chắc cũng là fan hâm mộ của Giang thần ha?

          Cô bạn cũng tán thành, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, nhân cơ hội chụp bóng lưng của Giang Du Sâm cũng lén chụp sườn mặt Lâm Giác.

          Cô cất điện thoại, chắc nịch nói: “Chắc chắn rồi, nhìn ánh mắt anh trai này nhìn Giang thần, tuyệt đối là fan trung thành.”

          Nữ sinh dùng lực gật đầu: “Quả nhiên ánh mắt các anh trai nhan sắc cao đều rất tốt. Chỉ cần anh ấy thích Giang thần, chính là bạn chúng ta!”

          Người bạn liếc nàng một cái: “Cậu vốn chỉ muốn làm bạn với người ta chứ gì.”

          Nữ sinh lặng lẽ đỏ mặt, không cam lòng phản bác: “Anh trai đẹp như thế này ai không thích!”

          Hai người líu ra líu ríu thảo luận một hồi rồi bình tĩnh lại. Đến lúc lấy đủ dũng khí để bắt chuyện với Lâm Giác, cậu đã không thấy đâu nữa.

          Hai người thở dài một hơi, cũng chỉ có thể tiếc nuối cất điện thoại.

          *

          Lúc thân ảnh Giang Du Sâm hoàn toàn biến mất ở lối đi, hai người lúc này mới phát hiện thời gian đã sắp trễ. Hai người không dám trì hoãn thêm, vội vàng ngồi xe chạy tới chỗ ghi hình.

          Ngồi trên xe của đoàn làm phim, hai tay Lâm Giác nắm chặt điện thoại, ngón tay nhiều lần xẹt qua màn hình đen nhánh. Cậu mở điện thoại mấy lần, nhìn tin nhắn anh gửi cho cậu một chút rồi lại có tật giật mình mà tắt đi.

          Trọn vẹn bốn mươi phút, cậu vẫn chưa nghĩ ra phải hồi âm như thế nào.

          “Anh trai của tôi ơi, đừng nghịch điện thoại nữa, đến nơi rồi, nhìn bên ngoài thử xem!”

          Vu Hướng Dương ngồi ở bên cạnh nhìn ngoài cửa, dùng sức vỗ bả vai Lâm Giác, đôi mắt nhỏ trừng đến căng tròn.

          Lần ghi hình này của Lâm Giác không hổ là căn cứ truyền hình điện ảnh lớn nhất trong nước, chỉ riêng bề ngoài đã khác xa với những studio cậu từng đến trước đây một trời một vực.

          Cửa lớn được thiết kế theo kiểu cửa thành ngày xưa, đứng sừng sững vững vàng, mà phía sau cánh cửa này là một thế giới tráng lệ hoa mĩ khác.

          Hai người đi qua những tòa nhà với nhiều kiểu dáng ở mọi thời đại, dù Vu Hướng Dương đã may mắn tới đây mấy lần vẫn phải sững sờ.

          Lâm Giác không có kích động như Vu Hướng Dương, ánh mắt khẽ nhúc nhích, tạm thời cất di động vào.

Cuối cùng, xe dừng ở một loạt lầu nhỏ ở giữa, Lâm Giác và Vu Hướng Dương cùng xuống xe.

Trong lúc ghi hình chương trình truyền hình thực tế không cho phép mang quản lý riêng, Vu Hướng cũng chỉ có thể đưa Lâm Giác đến đây. Hắn vỗ vỗ bả vai Lâm Giác, thiên ngôn vạn ngữ đều nằm gọn trong một câu: “Cố lên.”

          “Cảm ơn Vu ca.” Lâm Giác mím môi, khẽ nhắm mắt lại. Tay câụ chạm vào ốp điện thoại lạnh lẽo, giống như là bản thân được mặc vào một lớp áo giáp, lúc mở mắt ra, đáy mắt đều tràn đầy kiên định.

          Cậu đưa tay, dứt khoát đẩy cửa phòng ra.

          Đây là một phòng chuẩn bị cũng không lớn lắm, Lâm Giác bị chậm trễ ở sân bay nên đến cũng không tính là sớm. Phòng chuẩn bị nhìn thì thưa thớt nhưng thực ra đã có rất nhiều người.

          Mười sáu tiểu minh tinh mới nổi từ phía Bắc đến phía Nam đều đủ cả, bọn họ hoặc là được tổ tiết mục mời đến quay, hoặc là chủ động đến đây. Nhưng tổ tiết mục chỉ giữ lại 8 người, hôm nay, chính là vòng kiểm tra đầu tiên.

          Tiết mục còn chưa chính thức quay, chuẩn bị trong phòng đã tràn ngập mùi thuốc súng nhàn nhạt. Nhìn sơ qua, trong này không thiếu minh tinh lưu lượng đang lúc hot bây giờ, cũng có một hai khuôn mặt mới lạ lẫm như Lâm Giác.

          Có người đang bận bịu nói chuyện phiếm để lôi kéo quan hệ, có người thì đang nghiêm túc luyện tập.

          Lâm Giác không tốt nghiệp chuyên ngành biểu diễn, cũng không có đóng qua bao nhiêu bộ nên không quen bọn họ. Sau khi vào cửa, cậu nhàn nhạt đảo mắt một vòng, tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống, từ trong túi lấy ra ghi chép học được lúc nghe giảng, nghiêm túc xem lại.

          Tổ tiết mục chỉ nói cho cậu vòng đầu sẽ có kiểm tra, nhưng không có nói cụ thể thi cái gì, cậu chỉ có thể tận lực chuẩn bị.

          Sau khi Lâm Giác ngồi xuống, rất nhanh lại có người đi đến nhưng cậu không để ý lắm, còn đang chuyên chú nhìn xem ghi chép, bả vai đột nhiên bị ai đó vỗ hai lần.

          “Xin hỏi chỗ này có người không?”

          Lâm Giác nghe thấy thì ngẩng đầu. Một người mặc áo bóng chày, mang theo mũ lưỡi trai kiểu thiếu niên đang đứng ở trước mặt, nhe răng cười một tiếng với cậu. Làn da thiếu niên bị phơi nắng thành màu lúa mì, lộ ra nụ cười cực kỳ rực rỡ.

          “Không có.”

          Lâm Giác lễ phép nở nụ cười, cầm đồ của mình ở ghế bên cạnh lên.

          Thiếu niên gật đầu, tự nhiên ngồi vào bên cạnh Lâm Giác, hàng ghế bỗng nhiên có thêm một người khác mà khẽ rung lên.

          Hắn đem balo lệch vai của mình tháo xuống cầm trong tay, tự nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Giác: “Xin chào, tôi tên Tiêu Ngụy Nhạc.”

          Đáy mắt Lâm Giác chợt lóe lên kinh ngạc.

          Tiêu Ngụy Nhạc?

          Người trước mặt này vậy mà là người lánh mặt dư luận đã lâu, Tiêu Ngụy Nhạc?

          Tiêu Ngụy Nhạc cùng Lâm Giác gần bằng tuổi nhau, nhưng y thành danh rất sớm, năm 10 tuổi trở nên nổi tiếng nhờ một bộ phim gia đình hài kịch, sau đó mấy năm gương mặt y luôn xuất hiện đều đặn trên màn ảnh, rất có khí thế như mặt trời ban trưa.

          Nhưng từ khi bê bối Tiêu Ngụy Nhạc đánh người bị tung ra vào mấy năm trước, mọi thứ liền thay đổi, ngày càng nhiều scandal thật giả lẫn lộn bị tung ra

          Nói y tính cách điên cuồng quái đản, mở miệng ra là nói tục, động một tí là nện đồ, đánh quản lý… Lúc đầu còn có fan hâm mộ cực lực phản bác, nhưng miệng lưỡi thiên hạ mài cả vàng kim, dần dần nhân khí Tiêu Ngụy Nhạc kém xa lúc trước.

          Về sau tuôn ra bê bối y thường xuyên mắng mỏ đánh đập người đại diện, y từ đây cũng mai danh ẩn tích.

          Lâm Giác không hoàn toàn tin tưởng vào mấy thứ truyền thông vô lương tâm chỉ biết kiếm tiền kia. Thế nhưng cậu không ngờ, trong cuộc sống riêng tư, Tiêu Ngụy Nhạc lại là một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời này, cũng khó trách vừa rồi cậu chỉ mơ hồ cảm thấy quen thuộc chứ nhận ra đó là ai.

          “Tôi là Lâm Giác.” Lâm giác chủ động đưa tay, ánh mắt nghiêm túc, ngữ điệu vẫn như cũ nhàn nhạt, không khen tặng, cũng không kinh ngạc, “Hâm mộ danh tiếng thầy Tiêu đã lâu.”

          “Hửm?” Y nhìn bàn tay trắng nõn của Lâm Giác cùng biểu lộ lạnh nhạt, hơi giật mình, “Cậu không cảm thấy biết sao? Tôi chính là Tiêu Ngụy Nhạc thô bạo nóng nảy, tiếng xấu quấn thân kia đó.”

          Lâm Giác giương mắt nhìn Tiêu Ngụy Nhạc trông như không sao cả nhưng bên trong lại cất giấu chút khẩn trương cùng thấp thỏm, nghiêm túc nở nụ cười: “Người thật ngay trước mặt tôi, không phải so với những thứ trên mạng kia càng chân thật hơn sao?”

          Tiêu Ngụy Nhạc nhìn chằm chằm Lâm Giác, một lát sau, y dùng sức nắm lấy bàn tay Lâm Giác, ý cười nơi đáy mắt cũng hiện rõ chân thành.

          Y nói: “Cha tôi họ Tiêu, mẹ tôi họ Ngụy, có lẽ tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, cậu có thể gọi tôi là Nhạc Nhạc ca.”

          Lâm Giác nở một cười chân thành, cậu rất thích ở cùng người thẳng thắn như Tiêu Ngụy Nhạc này.

          Tiêu Ngụy Nhạc cười đáp lại, thái độ không còn căng thẳng như vừa rồi.

          Y tùy ý dựa vào phía sau, ánh mắt nhìn về phía đám nam nữ đang tập hợp một chỗ thảo luận kịch liệt cách đó không xa, nhíu mày hỏi: “Ài, sao cậu lại muốn đến tham gia chương trình này thế?”

          Lâm Giác nhấp môi, hỏi lại: “Thế Nhạc Nhạc ca là vì cái gì?”

          Tiêu Ngụy Nhạc cười nhạo một tiếng, không để ý mà khoác tay lên trên ghế dựa bên cạnh: ” Tổ đạo diễn mời tôi, tôi liền đến, bọn hắn không phải là muốn xem tôi đánh người thế nào sao? Tôi liền chứng minh cho bọn họ thấy.”

          Rõ ràng là người thiếu niên chưa phát hiện ra bên trong giọng nói trong trẻo của mình, lộ ra mấy phần cô đơn cùng không cam lòng.

          Lâm Giác hơi nhíu mày, không biết Tiêu Ngụy Nhạc đã trải qua những gì.

          Cậu vừa định an ủi, Tiêu Ngụy Nhạc đã khoát khoát tay, lại dẫn chủ đề lên người Lâm Giác, “Không đúng, rõ ràng là tôi hỏi cậu, cậu chưa có nói cho tôi biết, cậu vì cái gì đến đây? Muốn làm diễn viên sao?”

          Từ lúc vào cửa Tiêu Ngụy Nhạc liền chú ý tới Lâm Giác.

          Tron lúc người khác đều đang vội vàng khẩn trương huyên náo, chỉ có mình Lâm Giác yên tĩnh ngồi ở một bên, nghiêm túc xem lại sách vở cậu chuẩn bị, con mắt trong veo, biểu tình lạnh nhạt, không nóng không vội, giống như là một khối ngọc thô chưa được mài giũa.

          Lâm giác cười cười: “Cứ xem là vậy đi.”

          Có lẽ là phần tâm tình này đã kiềm chế quá lâu, cho nên rất muốn phát tiết ra ngoài, Lâm Giác ngừng mấy giây, thấp giọng nói: “Cũng muốn để một người nhìn thấy tôi.”

          Tiêu Ngụy Nhạc cười to: “Bạn gái sao?”

          “Không phải.” Lâm Giác lắc đầu, cũng không giải thích.

          Tiêu Ngụy Nhạc cười nhạo một tiếng, y cảm thấy Lâm Giác còn rất si tình, cũng không chưa suy nghĩ nhiều.

          *

          Bên trong chiếc xe thương mại kiểu thấp, nam nhân có sống mũi cao thẳng, mày kiếm mắt sáng, trên mặt lại như băng sương, không nhìn thấy một chút ý cười đang ngồi ở hàng sau, từng đốt ngón tay thon dài gõ lên màn hình điện thoại di động, phát ra tiếng vang trầm nặng.

          Đợi thật lâu cũng không thấy màn hình sáng lên.

          Giang Du Sâm nhíu mày.

          Trợ lý Trương Khánh Sinh ngồi bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Giang lão sư, ngài đang chờ tin tức quan trọng gì sao?”

          “Không có gì.”

          Ngữ điệu Giang Du Sâm không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.

          Trợ lý không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi một bên mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

          Giang Du Sâm lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần một hồi, mở điện thoại ra, tìm trong Wechat người liên hệ tên là Lâm Lãng, ngón tay linh hoạt lật qua lại mà đánh ra mấy chữ.

          [ Lâm Giác đến thành phố B rồi?]

          Rất nhanh bên kia liền nhắn tới.

          [ Ôi, vị Đại Phật này sao đột nhiên lại quan tâm tới em trai tao thế? ]

          Giang Du Sâm lười đấu võ mồm với hắn, trực tiếp nhắn “…”

          Đối diện gửi tới icon thút thít, đi theo icon còn có một câu.

          [ Đúng vậy nha, để theo đuổi thần tượng]

          Theo đuổi thần tượng?

          Giang Du Sâm nhíu mày, còn chưa kịp nhắn lại, tin nhắn này liền bị thu hồi.

          Giang Du Sâm lại nhắn “?”.

          Lần này, qua mấy giây sau Lâm Lãng mới nhắn lại.

          [ Đi tham gia gameshow.]

          [ Nó không chịu học lên thạc sĩ kinh tế, nhất định phải debut làm minh tinh gì gì đó làm cha tao tức điên lên, người trong nhà đều ngăn cản không được.]

Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa, Lâm Lãng ngồi trước bàn làm việc, hai tay đặt trên “bàn phím ảo” mà múa may quay cuồng.

          Dường như hắn hạ quyết tâm, thở dài thật sâu, bên trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng đau lòng: “Mộc Mộc, em đừng trách anh, anh cũng là vì muốn tốt cho em.”

          Hắn tiếp tục đánh chữ:

          [ Tao thấy nó vẫn còn trẻ con, bị ngành giải trí kia hớp hồn, tưởng rằng chỉ cần tùy tiện diễn diễn liền có thể làm đại minh tinh, được vạn người kính nể.]

          [ Nếu mày nhìn thấy thằng bé thì khuyên nhủ một chút để nó về sớm sớm.]

          Lông mày Giang Du Sâm đột nhiên cau chặt lại, độ ấm dưới đáy mắt rút đi, chỉ còn lại lạnh lùng.

          Mặc dù mấy năm này không thường gặp mặt, nhưng ở trong ấn tượng của anh, Lâm Giác luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

          Khi còn bé cậu từng túm lấy áo của anh, hai mắt to tròn lóe lên, nhếch bờ môi phấn nộn nói mình nhất định sẽ cố gắng, giống như cây cỏ lau dẻo dai, kiên cường, không chịu khuất phục.

          Được rồi, Giang Du Sâm nhẹ rũ mắt, không chờ Lâm Giác nhắn tin lại nữa.

          Người đều sẽ thay đổi, đứa em trai thuần túy nghiêm túc trong trí nhớ của anh có lẽ đã bị năm tháng làm cho phai mờ rồi.

          Anh nhắn lại cho Lâm Lãng:

          [ Được.]

Chương 4

[Chương 2: Anh ấy cười]

          Trước đó Vu Hướng Dương từng được Lâm Giác trao giải trợ lý làm việc nhanh chóng nhất, không thể không nói, cái danh xưng này một chút cũng không sai.

          Sau khi Lâm Giác cương quyết nhất định phải thử sức với  « Hí Cốt », Vu Hướng Dương đã thông báo cho công ty. Mấy phút sau, điện thoại Lâm Giác lại rung lên “brừm brừm” .

          Trên màn hình nhấp nháy, người có biệt danh “Mẹ” gửi tới một câu “Con ở đâu thế?” cực kỳ dễ thấy.

          Lâm Giác hít sâu một hơi, để di động trên đùi.

          Chưa tới giờ cao điểm nên xe trên đường không nhiều lắm, chưa đến một lúc, xe đã dừng trước cổng chung cư Lâm Giác.

          “Đến rồi.”

          Tài xế ngồi đằng trước nhấn còi.

          “Cảm ơn anh Lưu, hôm nay anh vất vả rồi.”

          Lâm Giác lễ phép cảm ơn. Mở cửa xe ra, gió lạnh bên ngoài ùa tới làm đầu cậu tỉnh táo hẳn.

          Vu Hướng Dương vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, không cần phải quá áp lực, lần này không được còn có lần sau mà!”

          “Ừm, hẹn gặp lại, Vu ca.” Lâm Giác gật đầu, tạm biệt Vu Hướng Dương.

          Cậu đứng dưới lầu, mắt thấy chiếc kia xe màu đen càng đi càng xa, biến mất trong màn sương mờ mịt mới gọi một cú điện thoại cho mẹ mình.

          “Mẹ.”

          Thanh âm dịu dàng của Mâu Nhất Cẩn vang lên: “Mộc Mộc, về rồi sao?”

          “Con đang lên lầu.” Lâm Giác vừa lên lầu vừa nói chuyện qua điện thoại.

          “Con ăn cơm chưa?”

          “Tí nữa trở về con sẽ ăn.”

          “Ban đêm con đừng ăn cơm muộn quá, nhớ uống nhiều canh một chút cho ấm dạ dày. Còn nữa, gần đây trời rất lạnh, con nhớ mặc thêm quần áo, đi ra ngoài cũng nhớ mang dù…”

          Lâm Giác nghe Mâu Nhất Cẩn nói liên miên, đáp ứng từng cái với bà. Lúc cậu cầm chìa khoá mở cửa, thanh âm Mâu Nhất Cẩn hơi dừng một chút.

          “Đúng rồi…” Mâu Nhất Cẩn như lơ đãng hỏi, “Con… Con định lúc nào về nhà?”

          “Răng rắc” một tiếng, Lâm Giác đẩy cửa phòng ra.

          Trong phòng là một mảnh u ám.

          Mùa đông trời tối sớm, vẫn chưa trễ mà trời đã đen hơn phân nửa. Lâm Giác hoa mắt trong chốc lát mới thích ứng được với bóng tối trong phòng. Cậu đóng cửa lại, ném chìa khóa lên trên tủ giày.

          Cậu cười cười, thanh âm nhàn nhạt: “Mẹ, không phải con vừa về nhà sao?”

          Mâu Nhất Cẩn bị sặc một cái, một lát sau, ngữ khí của bà chầm chậm vang lên, “Mộc Mộc, nghe lời của mẹ, về sớm một chút đi.”

          Lưng Lâm Giác tựa trên cửa phòng lạnh lẽo, ngẩng cổ lên, cần cổ mảnh khảnh giống như đóa hoa hướng dương chật vật tìm ánh sáng.

          Cậu không đáp lại Mâu Nhất Cẩn.

          Cậu cũng không cách nào giải thích, lý do bước chân lên con đường này cũng chỉ vì muốn gần người đó thêm một chút , nói ra quá lập dị, cũng quá điên rồ, cho nên rất khó để giải thích cha mẹ của mình.

          “Cha biết con muốn tham gia « Hí Cốt » sao?”

          Mâu Nhất Cẩn trầm mặc hồi lâu mới thở dài một hơi.

          “Cha con rất tức giận, không cho phép con ở bên ngoài làm những cái kia, muốn con lập tức trở về đây.”

          Mắt Lâm Giác nhìn chằm chằm cửa sổ ban công phía đối diện, mắt thấy một điểm cuối cùng ánh chiều tà cũng biến mất, cảnh vật trước mắt đều trở nên mông lung, giống như là bị màn sân khấu màu xám bịt kín.

          Lâm Giác còn nhớ rõ phản ứng lúc đầu của cha mình khi cậu nghe nói muốn debut.

          Gương mặt của người đàn ông trung niên mặc vest ấy giận đến tím tái, lạnh lẽo, đôi mắt như chim ưng lóe lên ngọn lửa cậu chưa bao giờ thấy: “Nếu hôm nay mày dám đi, tao sẽ không nhận thằng con trai như mày nữa!”

          Ánh mắt Lâm Giác hướng lên trên, con ngươi nhấp nháy, thu lại nước mắt vào trong hốc mắt, giọng nói bình tĩnh gần như lạnh lùng, “Chỉ một lần này thôi, cho con một cơ hội, mẹ đừng nhúng tay vào chuyện này, được không?”

          Cậu đã chờ một năm mới đợi được ngày Giang Du Sâm về nước, đợi được cơ hội cho dù không thể tiến vào đoàn làm phim lớn thì cũng có thể đi vào thế giới Giang Du Sâm, cậu không muốn lại từ bỏ.

          Mâu Nhất Cẩn còn đang lải nhải: ” Mộc Mộc, con cũng biết tính tình của cha rồi, hơn nữa, mẹ thấy cũng đúng…”

          Lâm Giác cắn răng, nói từng câu từng chữ: “Nếu như sau lần này, cha vẫn không đồng ý, con cam đoan về sau sẽ không bước vào ngành giải trí nửa bước.”

          “Cái này. . .” Mâu Nhất Cẩn nhất thời có chút do dự.

          “… Con xin mẹ.”

          Dây thanh quản Lâm Giác run lên.

          “Ai.”

          Mâu Nhất Cẩn thở dài một hơi, “Mẹ thật không hiểu, vì cái gì đường rộng đường lớn con không đi, lại nhất định phải đi vào vũng nước đục như cái ngành này. . .”

          Lâm giác mím môi, đôi môi mỏng kéo căng thành một đường thẳng, không nói chuyện.

          *

          Ba ngày sau Lâm Giác thành công đi qua cuộc tuyển chọn « Hí Cốt ».

          Mãi cho đến lúc đi ghi hình, Vu Hướng Dương vẫn còn hưng phấn, con mắt vốn không lớn càng híp thành một đường nhỏ, nhiều lần lẩm bẩm bên tai Lâm Giác: “Tiểu Lâm, em sắp hot rồi, thật đấy, em tuyệt đối phải hot! Anh cược ba que cay!”

          Hắn không biết lấy ra cuốn sổ từ đâu đến: “Lại đây lại đây! Đầu tiên kí tên cho anh, chờ em hot anh sẽ đi đầu cơ trục lợi!”

          Lâm Giác: “…”

          Hưng phấn đến kích động, Vu Hướng Dương thật cảm thấy cao hứng thay Lâm Giác: “Ai, không phải anh nói đâu nhưng mà chắc chắn em sắp hết khổ rồi.” Vu Hướng dương buông lỏng tựa trên ghế ngồi, “Trình độ của em anh biết, chính là kiểu thiếu cơ hội để lộ ra ánh sáng, lần này nhất định có thể một bước lên trời! Phải để cho những tên đạo diễn phó đạo diễn kia đã từng xem thường, làm khó dễ em hối hận đến chết luôn!”

          Lâm Giác cũng cười theo Vu Hướng Dương, nhưng đáy lòng không lạc quan được như hắn.

          Mạc dù cha cậu miễn cưỡng đồng ý không nhúng tay vào, nhưng cũng sẽ không giúp hắn.

          Mặc dù trọng tâm của « Hí Cốt » là nâng cao kỹ thuật của các diễn viên, nhưng cũng bảo vệ tình huống của họ ở mức tốt nhất. Dù cho cậu có thể thông qua phỏng vấn mà tham gia chương trình thì cũng phải tham gia cạnh tranh cương vị.

          Cậu không phải xuất thân chính quy, cũng không phải người tổ tiết mục định nâng đỡ, có thể bước đến đâu, toàn bộ nhờ vào vận mệnh.

          Bàn tay đang giấu dưới ống tay áo của cậu siết chặt.

          Mặc kệ phía trước là núi đao biển lửa, cậu nhất định phải đi vào.

          Đây là cơ hội đầu tiên của cậu, cũng là cơ hội cuối cùng.

          *

          « Hí Cốt » được quay tại thành phố B – nơi được mệnh danh là Ảnh Thị Thành, Lâm Giác chỉ là một diễn viên tuyến mười tám cũng không tính tiểu minh tinh cho nên công ty chỉ cho cậu ở khoang phổ thông.

          Mấy giờ đồng hồ phải ngồi ở chỗ ngồi chật hẹp không thể di chuyển, bị khí lưu và khí áp nhiều lần giày xéo khiến cho Lâm Giác cảm thấy đầu mê man, kịch bản gì đó đều không nhìn nổi nên cậu đành phải nhắm mắt dưỡng thần.

          Vu Hướng Dương ngồi một bên cũng không khá khẩm hơn, hắn ỉu xìu dựa vào trên chỗ ngồi mà nghe tiếp viên quảng cáo sản phẩm trên máy bay, nghe đến nỗi thuộc luôn cả lời quảng cáo.

          Trời bên ngoài đã tối đen

          Cuối cùng đã tới.

          Hai người đều thở ra một hơi.

          Ra khỏi cabin, còn chưa kịp hít thở bầu không khí mới mẻ, bọn cậu liền bị cảnh tượng người đông nghìn nghịt trước mặt làm cho giật nảy mình.

          Sân bay vốn rộng rãi sáng tỏ bị vây đến chật như nêm cối, bảo an đứng ở một bên đề phòng nghiêm ngặt, vòng tròn được kéo dài mấy chục mét.

          Vu Hướng Dương sững sờ, đang muốn kéo một cô gái ngoài vòng ấy hỏi chuyện gì xảy ra thì những hành khách khác đã vỡ òa trong tiếng hoan hô và vỗ tay.

          Đinh tai nhức óc.

          Lâm Giác vô thức nhìn qua hướng bên kia, liếc mắt liền thấy một thân ảnh cao gầy bắt mắt trong đám người.

          Con ngươi của cậu đột nhiên co rút lại.

          Là Giang Du Sâm.

          Đám người bỗng nhiên  “Ào” một cái như ong vỡ tổ, giống như ngửi được mùi mật ong thơm ngọt. Vu Hướng Dương bị kẹp ở giữa, không cẩn thận liền bị một nữ sinh giẫm mạnh vào chân.

          “Tôi xin lỗi, xin lỗi!”

          Nữ sinh dừng lại liên tục xin lỗi rồi lại vội vàng đuổi theo đám đông.

          Vu Hướng Dương hít một ngụm khí lạnh, chân bị giẫm đến đau nhức, hắn tràn đầy nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào nữ sinh càng chạy càng xa kia: “Đây là ai đến, fan hâm mộ cũng quá điên cuồng rồi, thế mà lại vậy chật cả sân bay luôn?!”

          Lâm Giác trầm mặc một lát: “Giang Du Sâm.”

          “Cứ xem như Giang Du… Đệt!”

          Vu Hướng Dương đột nhiên phản ứng lại, “Giang Du Sâm?!!!”

          Vu Hướng Dương liền lôi kéo Lâm Giác ý muốn xông về phía trước: “Đi đi đi! Chúng ta cũng đi!”

          Lâm Giác: “…”

          Không phải ngài vừa mới nói fan hâm mộ điên cuồng sao?

          Vu Hướng Dương rất có làm thiên phú chó săn, lôi Lâm Giác rẽ trái rẽ phải một hồi, rất tự nhiên xuyên qua đám người, đợi đến khi Lâm Giác kịp phản ứng, bọn hắn đã đứng tại hàng đầu một đám fan hâm mộ.

          Giang Du Sâm đi cách nơi lâm giác đứng khoảng mười mét.

          Nam nhân mang một áo khoác màu đen, nút thắt tùy ý cài hai cúc, mang theo kính râm, lộ ra sống mũi cao cùng đôi môi thật mỏng, tràn đầy vẻ xa cách cùng cấm dục.

          Lâm Giác đỏ mặt.

          Nữ sinh đứng bên cạnh Lâm Giác liều mạng vẫy gậy tiếp ứng trong tay, kích động hô to: “Giang thần a a a! ! ! ! Anh đẹp trai quá! ! ! ! ! Em yêu anh! ! ! !”

          Nhưng cô cũng chỉ dám ngoan ngoãn đứng sau đường ranh giới, không dám vượt qua nửa bước.

          Tính cách Giang Du Sâm lãnh đạm, từ trước đến nay không thích tiếp xúc với fan hâm mộ, anh kiếm tiền dựa vào kỹ thuật diễn của mình, không cần lấy lòng kẻ nào. Nhưng fan cũng rất thích điều này, không bởi vì sự cao ngạo lạnh lùng của anh mà thất vọng mà ngược lại tất cả đều điên cuồng bảo vệ anh.

          Dần dà quy tắc ấy thành luật bất thành văn, những fan lâu năm cũng sẽ từng lần một nói cho non-fan biết, hâm mộ nhan sắc và kỹ năng của Giang thần thì được, nhưng tuyệt đối không được quấy rầy cuộc sống riêng tư của Giang Du Sâm.

          Dù sao, thần tượng, chính là trời sinh ở trên đỉnh núi để cho người người ngước nhìn.

          Cánh tay Vu Hướng Dương chọt Lâm Giác, đến bên tai cậu thì thầm: “Không phải em là fan của Giang Du Sâm sao? Nhanh nhanh nhanh thừa dịp lấy một cái chữ kí!”

          Lâm Giác bất đắc dĩ liếc hắn một cái.

          Ở đây không phải toàn fan trung thành của Giang Du Sâm sao?

          Giang Du Sâm có cho hay không là một chuyện nhưng lúc này mà xông lên muốn kí tên, đoán chừng sống không quá đêm nay liền sẽ bị fan hâm mộ của anh ám sát.

          *

          Nam nhân có dáng người cao gầy, ngũ quan thâm thúy đứng ở trong đám người, nhìn qua đám đông đen nghịt người, lông mày chưa phát hiện nhướng lên, đôi môi thật mỏng nhếch lên, phác hoạ ra vòng cung lạnh nhạt, đối với mọi thứ trước mắt không chút kinh ngạc.

Trợ lý bên người cẩn thận giải thích từng li từng tí: “Giang lão sư, tôi không cố ý, không biết ai đã tiết lộ tin tức, thật sự xin lỗi.”

          Giang Du Sâm không quá để ý, chỉ là bước nhanh hơn.

          Ánh mắt của anh tùy ý liếc qua, lại liếc nhìn cậu thiếu niên đang đứng đầu hàng kia.

          Thiếu niên đội một chiếc mũ lưỡi trai nhạt màu, nước da rất nhợt nhạt, dưới làn da trắng nõn nổi rõ mạch máu màu xanh nhạt, đôi mắt sáng ngời, tràn đầy sức sống, bất động thanh sắc mà nhìn anh.

          Cùng với bộ dáng anh nhớ không khác là mấy, vẫn như một cậu học sinh.

          Bốn mắt nhìn nhau, cậu nam sinh kia vô thức thu hồi ánh mắt, con mắt ướt sũng, giống một loại động vật nhỏ bé nào đó.

          Trong phút chốc Giang Du Sâm bỗng nở nụ cười, lơ đãng nhếch miệng.

          Anh lấy điện thoại di động ra, cúi đầu cực nhanh đánh mấy chữ.

          “Mẹ ơi! ! ! Anh ấy cười! ! ! ! ! Anh ấy cười kìa! ! ! ! !”

          “A a a a a a a a! ! ! ! Giang thần! ! ! ! ! Em yêu anh! ! ! !”

          “Mấy cô đừng cản tôi, để tôi lên! ! !”

          …

          Fan hâm mộ chung quanh náo động, lại sợ ầm ĩ quá khiến nam thần bị người qua đường mắng không có tố chất, hết sức thấp giọng nhưng trong giọng nói lại không giấu được hưng phấn.

          Nữ sinh đứng bên Lâm Giác lôi tay bạn mình mà nhảy cẫng lên: “Ông trời ơi! ! ! ! Anh ấy nhìn về bên này! ! ! ! Giang thần nhìn tớ! ! ! ! Tớ chết cũng không đáng tiếc! ! ! !”

          Cô bạn kia hung hăng trừng nàng một cái, không đồng tình: “Dù nhìn bên này nhưng Giang thần thấy là tớ ở bên này! ! ! Là tớ! ! !”

          Vu Hướng Dương cũng lại gần bên tai Lâm Giác: “Mịa nó! Anh vừa chạm mắt với Giang ảnh đế! Hắn vừa mới nhìn về bên này này, rồi lơ đãng cười, trời ơi anh không sao, thật sự không sao! Anh muốn cong luôn rồi!”

          Trái tim Lâm Giác nhanh chóng nhảy lên bình bịch. Cậu qua quýt đáp hắn hai tiếng, đột nhiên cảm giác được điện thoại rung một cái, vô thức cúi đầu nhìn.

          Màn hình điện thoại đang khóa nổi lên hiện ra một hàng chữ nhỏ.

          [C: Em cũng tới thành phố B rồi?]

          “!”

          Nhịp tim Lâm Giác đang đập thình thịch suýt nữa thì ngừng đập.

          Giang Du Sâm vậy mà nhận ra cậu!

Chương 3