[Chương 11: Con yêu thật ngoan]

          Năm giờ sáng, trời vẫn còn tối đen. Mùa đông ở phương bắc sương mù dày không nhìn thấy một vì sao.

          Lâm Giác đã rời giường từ sớm, ngồi lên xe đến Ảnh Thị Thành.

          Màn đầu tiên quay khoảng một tuần, Lâm Giác không tranh được nhân vật nên cùng các học viên cũng không có vai diễn khác đóng vai quần chúng

          Ngồi trên xe, tâm tình của mọi người đều có chút ngưng trọng.

          Vai quần chúng không chỉ nhàm chán vất vả mà cũng sẽ không có ai chú ý tới bọn họ —— mặc quần áo y chang nhau đứng trong đám quần chúng đông đảo , dù có cho bọn họ vào khung hình cũng rất khó được chú ý tới.

          Trên thực tế, bình thường các diễn viên có công ty quản lý đều rất ít nhận vai quần chúng, rất nhiều người đều là lần đầu tiên làm nhiệm vụ này, nếu không phải tổ tiết mục yêu cầu, có lẽ đã sớm bỏ gánh không làm. Ô Khang Đức nói, diễn viên trẻ hiện nay lòng dạ quá sâu, không phải nam chính nữ chính thì không nhận, để bọn họ làm một chút vai quần chúng, cũng là cơ hội rèn luyện rất tốt.

          Ngược lại Lâm Giác không có ý kiến gì, cho dù tiết mục tổ không an bài, cậu cũng sẽ tới đi studio. Không phải vì ống kính gì đó, mà chỉ khi ở studio, cậu mới có thể nhìn Giang Du Sâm nhiều thêm vài lần, cũng có thể học thêm nhiều một chút kiến thức thực tiễn.

          Mà đến khi đến hiện trường, các học viên mới biết được, vai quần chúng so với trong tưởng tượng còn mệt hơn rất nhiều.

          Lâm Giác được phân làm thị vệ, đứng làm bối cảnh cho hoàng cung , không có lời kịch, thậm chí ở trong màn ảnh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng. Nhưng để tiếp xúc với thực tế nhiều nhất có thể, chỉ cần là đang quay thì cậu nhất định phải ở đây.

          Chín giờ sáng.

          Diễn viên chính lục tục ngo ngoe đến studio.

          Tô Tinh Châu mặc một thân y phục thái tử màu vàng điểm đỏ, gương mặt anh tuấn giương lên, thợ trang điểm đang ở một bên nghiêm túc trang điểm cho gã, còn có trợ lý đang giúp gã chỉnh lại quần áo. 

          So ra thì thân là vai quần chúng, Lâm Giác không có đãi ngộ cao như vậy.

          Quần áo vai quần chúng không có khả năng chỉ mặc một lần, cho nên dưới đại đa số tình huống số đo đều sẽ rất to, mặc vào cũng không vừa người, có vẻ hơi cồng kềnh. Còn may bây giờ là mùa đông, nếu như là mùa hè che kín một thân đồ da thật dày như thế này, đoán chừng chưa đến nửa ngày đã bị cảm nắng.

          Cùng làm thị vệ với Lâm Giác là một học viên khác tên là Khuông Sách. Hắn là người duy nhất trong tám người từ vai quần chúng chuyển sang làm diễn viên, tính tình rất tốt, còn chủ động đi đến bên người Lâm Giác giúp cậu mặc mũ giáp phù chính, sau đó ném cho cậu một bình nước.

          “Cho này, cầm đi.”

          Lâm Giác nhận nước, uống ừng ực hai ngụm, cảm kích cười một tiếng.

          “Cảm ơn.”

          Khuông Sách kéo lỏng thắt lưng, tùy tiện tìm cái bậc thang ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Lâm Giác còn đang đứng thẳng tắp: “Ngồi xuống nghỉ một lát đi.”

          “Tôi…” Lâm Giác nhất thời không quyết định được, theo lý mà nói thì bọn cậu không được ngồi xuống.

          “Thừa dịp bây giờ còn chưa khai mạc, có thể nghỉ thì nghỉ nhiều một lát, nếu không tí nữa có chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm.”

          Khuông Sách dịch sang bên cạnh cho Lâm Giác một mảng trống nhỏ, “Nhanh ngồi đi.”

          Lâm Giác liếc mắt nơi xa, thấy nhóm diễn viên chính còn đang trang điểm, lúc này mới cực nhanh gật gật đầu, ngồi xuống bên người Khuông Sách.

          Bọn cậu không phải diễn viên chính, căn bản không có người an bài trực tiếp, chỉ có hai cái camera ghi hình.

          Mà sau này khi Lâm Giác hot, đoạn ngoài lề này cũng bị người đào lại. Trong đạn mạc toàn một mảng “Ha ha ha ha “

          【  Ha ha ha ha ha ha cậu ta vừa làm hư một bạn nhỏ ngoan ngoãn rồi, đúng là khối ngọc tốt nha! 】

          【  Con yêu của chúng ta thật ngoan nha! Còn phải xác nhận xem không ảnh hưởng đến diễn viên chính và quay phim bên kia mới ngồi xuống 】

          【  Đau lòng chết tôi rồi 55555, “Có gì cậu tự chịu trách nhiệm”, đứa con nhỏ của chúng ta phải chịu thật nhiều đau khổ! ! ! 】

          …

          Bất quá lúc này, hai người không nghĩ xa được như vậy.

          Khuông Sách tiện tay vặn nước khoáng trong tay ra uống ừng ực ừng ực hai ngụm, ánh mắt nhìn về phía đám người còn đang chạy thử máy móc bên kia, thở dài một hơi: “Thật vất vả mới không cần làm vai quần chúng nữa, không ngờ lại trở về rồi.”

          Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Giác, thuận miệng hỏi: “Trước đó đã làm qua vai quần chúng chưa?”

          Lâm Giác thành khẩn lắc đầu: “Chưa.”

          “Không phải người trong ngành!”

          Khuông Sách cười nhạo một tiếng, nhìn Lâm Giác từ trên xuống dưới, “Người nhỏ bé như cậu làm việc này rất nguy hiểm, tám phần sẽ không chịu nổi.”

          Lâm Giác cũng chỉ có thể ngậm miệng nói: “Tôi sẽ cố gắng.”

          Khuông Sách lắc đầu: “Không sao đâu, nếu thực sự không chịu nổi thì có thể gọi người, dù sao đây là quay chương trình, không phải thật sự cho cậu diễn vai quần chúng, hẳn là sẽ không ép cậu.”

          Lâm Giác biết Khuông Sách cũng là suy nghĩ cho mình, lễ phép gật gật đầu: “Ừm, cảm ơn anh.”

Đằng xa xa máy quay chạy thử cũng xong, Ô Khang Đức cũng bắt đầu cho các diễn viên tẩu vị*. Khuông Sách từ dưới đất đứng lên, phủi phủi mông một cái: “Lần sau dù nói gì đi chăng nữa cũng phải giành được một vai.”

          [ *Tẩu vị: Di chuyển trên sân khấu, sân khấu theo lộ trình cần theo hoặc đã được định sẵn, ví dụ như đạo diễn tự mình xuống sân khấu khi diễn tập để diễn và hướng dẫn diễn viên vào vị trí của họ.]

          Lâm Giác ở phía sau hắn cùng đi về phía camera, tuy không nói gì nhưng trong lòng cũng âm thầm quyết định.

          Thời gian ghi hình tổng cộng cũng gần một tháng, trừ giai đoạn trước khảo hạch cùng hoạt động đặc biệt còn chưa công bố cuối cùng thì thời gian quay khoảng ba tuần. Nếu như lần khảo hạch sau vẫn không thể tranh thủ được vai diễn thì cũng cũng có là nghĩa hơn hai phần ba thời gian quay đều chỉ có thể đứng ở bên ngoài, ảm đạm làm một vai quần chúng không có chút cảm giác tồn tại.

          Cảnh đầu tiên cũng không phức tạp lắm.

          Nhược Trúc tiến cung, trở thành quý phi hằng đêm được Hoàng đế sủng hạnh nhưng sau lưng vẫn lén lút thích thái tử, làm mật báo cực kỳ trung thành bên người Hoàng đế của thái tử, theo định kỳ sẽ báo cáo cho thái tử động tĩnh của Hoàng đế.

          Nhưng dã tâm thái tử sao chỉ nắm giữ đường đi nước bước của Hoàng đế là có thể thỏa mãn.

          Mẹ ruột của Thái tử, cũng chính là vị hoàng hậu đầu của Hoàng đế ngoài ý muốn qua đời mấy năm trước, được hoàng thất lấy lý do là “nhiễm phong hàn”, nhưng thái tử biết, tám phần là bị tên Hoàng đế bạo ngược thành tính kia giày vò đến chết.

          Sau khi Hoàng hậu chết, thế lực sau lưng bà cũng dần dần bị chia cắt tan rã. Trước đó vài ngày Hoàng đế nạp hoàng hậu thứ hai, vị hoàng hậu này còn mang long thai, khiến địa vị của thái tử càng ngày càng tràn ngập nguy hiểm.

          Thái tử không vừa lòng, cả ngày luôn nơm nớp lo sợ làm thái tử trên danh nghĩa. Gã muốn thay thế, chính mình trở thành đế vương chân chính, thì mới có thể sống tiếp ở cái hoàng cung ăn người không nháy mắt này. Mỗi ngày Nhược Trúc đều đốt an thần hương do thái tử đặc chế cho Hoàng đế, muốn lão trúng độc mà chết.

          Mà cảnh đầu tiên chính là Hoàng đế cảm thấy thân thể khó chịu, bí mật triệu thái tử đến đây yết kiến.

          Tuy nói là chương trình tạp kỹ, nhưng thành phẩm quay chụp sau cùng vẫn sẽ được tổ tiết mục tung ra, để người xem có thể trực tiếp nhìn thấy biểu diễn cùng tiến bộ của các học viên.

         Ô Khang Đức nổi tiếng là đạo diễn lớn, tiêu chuẩn cực cao, quyết không cho phép tác phẩm hắn không hài lòng truyền ra, màn đầu tiên lại là mở đầu của tác phẩm, nửa điểm cũng không qua loa được, dẫn đến tiến độ quay chụp vô cùng vô cùng chậm chạp.

          Mãi cho đến hai giờ chiều, cảnh đầu tiên mới miễn cưỡng xong.

          Hai chân của Lâm Giác đã sớm cứng đờ, thậm chí lúc Ô Khang Đức hô “Kết thúc công việc”, phát cơm hộp, chân Lâm Giác vẫn còn tê dại, thậm chí muốn gập cũng không gập được.

          Khuông Sách nhận hai hộp cơm hộp trở về, đưa một hộp trong đó cho Lâm Giác: “Cho này, nhanh ăn đi.”

          “Cảm ơn.”

          Lâm Giác cảm kích nhận cơm hộp, bóp chân một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi vịn tường ngồi xuống.

          Đoàn làm phim ghi hình ở bên ngoài, cơm hộp cũng không ngon lắm, nhưng đứng một hơi đến hai giờ chiều, mọi người cũng đều bụng đói kêu vang. Studio dần an tĩnh lại, bất luận là diễn viên chính hay là cameraman, nhân viên, cũng đều đồng loạt im lặng, lẳng lặng ăn cơm hộp, hưởng thụ thời gian nghỉ giữa trưa khó có được.

          Buổi sáng Tiêu Ngụy Nhạc không có phần diễn, mãi cho đến lúc này mới thong dong đi đến. Y đến gần studio, liếc mắt liền thấy Lâm Giác đang ngồi dưới đất, cúi đầu lùa cơm.

          Tiêu Ngụy Nhạc liền vội vàng tiến lên hai bước, đi đến phía Lâm Giác bên kia.

          Nghe tới tiếng bước chân, Lâm Giác ngẩng đầu: “Nhạc ca, anh đến rồi.”

          Tiêu Ngụy Nhạc ngồi xuống bên người Lâm Giác: ” Bây giờ các cậu mới ăn cơm hả?”

          “Ừm, ” Lâm Giác cười cười, “Cảnh đầu quay hơi lâu, vừa kết thúc công việc.”

          “Quá khổ rồi!”

          Tiêu Ngụy Nhạc nhìn Lâm Giác từ trên xuống dưới, đột nhiên phát hiện mắt cá chân cậu sưng lên một cái bọc lớn: “Đợi một chút, chân của cậu làm sao thế?”

          Lâm Giác vừa rảnh rỗi nghỉ ngơi, nhìn Tiêu Ngụy Nhạc liếc mắt cá chân mình, mới phát hiện dị thường.

          Cậu buông cơm hộp xuống cẩn thận, từng li từng tí mở túi buộc trên chân, mắt cá chân trắng nõn lúc đầu đã sưng thành bánh bao, vừa đỏ vừa nóng, trên da còn hiện ra một lớp nước nhàn nhạt.

          Lâm Giác có chút xấu hổ: “Chắc là giày không quá hợp nên bị đau chân.”

          Trên thực tế, đâu chỉ đơn giản là không vừa chân.

          Trang phục diễn cổ đại thường thường chỉ nhìn tạo hình chứ không quan tâm đến độ thoải mái dễ chịu. Đế giày rất cao, còn có dây vải thật dài trói chặt mu bàn chân khiến máu khó mà lưu thông. Lâm Giác theo đoàn làm phim NG* nhiều lần, quỳ xuống đứng lên nhiều lần như vậy, lại đứng làm bối cảnh mấy giờ, chân không sưng mới kỳ lạ.

          [*: NG là viết tắt của “no good”, có nghĩa là “không tốt”. Nguồn gốc của từ NG là từ Nhật, trong tiếng Nhật, từ NG được dùng để chỉ “ai đó, cái gì đó hoặc điều gì đó không ổn”, rồi lan sang các nước Châu Á khác, chẳng hạn như Hàn Quốc và Trung Quốc. NG thường để có nghĩa là “mắc lỗi hoặc phát âm sai lời thoại khi quay phim”, hoặc người khác “ăn mặc rất NG” có nghĩa là “ăn mặc rất xấu”]

          Không chỉ Lâm Giác, liền ngay cả Khuông Sách làm vai quần chúng lâu rồi cũng có chút không chịu được, vừa kết thúc, hắn đã sớm cởi dây giày ra, một bên xoa bắp chân, cố hết sức để chân dễ chịu hơn một chút.

          Tiêu Ngụy Nhạc có chút lo lắng mà nhìn mắt cá chân sưng đỏ của Lâm Giác: “Anh đi mua cho cậu một ít thuốc…”

          Tiêu Ngụy Nhạc còn chưa nói xong, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói trong veo đầy khinh thường.

          “Ôi chao, mấy người ngồi xổm ở nơi này làm gì thế? Giống như là ăn mày vậy.”

          Tô Tinh Châu đang đứng ở nơi đó, một thân mặc triều phục vàng sáng chói, dưới ánh mặt trời lóe lên hào quang xa hoa cao quý, một mặt ghét bỏ mà nhìn ba người trên đất.

          Giống như là đám mây trắng noãn trên trời miệt thị vũng bùn đục ngầu dưới đất.

Chương 12

[Chương 10: Anh tin tưởng thứ mình tận mắt nhìn thấy hơn]

          Giang Du Sâm đứng trước cửa sổ, giữ im lặng, ngón tay vô thức gõ mặt bàn, phát ra tiếng vang trầm nặng.

          Anh nhìn thấy được hình ảnh ngày trước của mình trên người Lâm Giác.

          Lúc mới xuất đạo, Giang Du Sâm đã nổi tiếng với danh diễn viên thiên tài, lúc năm anh hai mươi mấy tuổi diễn kỹ đã đạt tới trình xuất thần nhập hóa. Các đạo diễn lớn đều tán thưởng, các loại giải thưởng cầm tới mỏi cả tay, truyền thông đều đánh giá rằng kỹ xảo của anh được nữ thần Muse hôn qua.

          [*: Nữ thần Muse là nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, gồm 9 cô gái hay còn gọi là Chín Nàng Thơ. Các Nữ Thần Muse đóng vai trò truyền cảm hứng nghệ thuật cho con người]

          Nhưng không có ai biết, thanh niên năm đó trầm mặc ít nói, thanh lãnh kiềm chế, biểu lộ lãnh đạm đến tựa hồ cái gì đều không thèm để ý, đã từng vì suy nghĩ một lời kịch một động tác mà luyện đến đêm khuya.

          Ký ức quá xa xôi, Giang Du Sâm rất nhanh liền không nhớ nữa.

          Tay nam nhân hiện ra khớp xương rõ ràng chuyển động mấy lần trên màn hình điện thoại sáng lên, màn hình thuận theo nhảy ra giao diện xanh lá của Wechat.

          Hắn ấn mở khung liên hệ tên Lâm Lãng, ngón tay dừng lại trên ” bàn phím ảo” ước chừng hai ba centimet, chần chờ một lát, cuối cùng không gõ xuống.

          Giây lát sau, anh thả điện thoại một lần nữa vào túi, nhìn thiếu niên niên đứng nơi xa xa, nhàn nhạt hít một hơi.

          Vì để thấy rõ ràng, Giang Du Sâm mở cửa sổ ra, hơi thở gặp được không khí lạnh ngưng kết thành sương mù trắng, tràn ngập khắp nơi khiến cả thế giới trước mắt anh cũng trở nên mơ hồ.

          Không muốn nói cũng không sao, có những chuyện anh tin tưởng vào việc mình tận mắt nhìn thấy hơn.

          *

          Lúc Lâm Giác trở về phòng, camera lấp lánh ánh đỏ sớm đã biến mất không thấy gì nữa, Tiêu Ngụy Nhạc đang nằm ngủ trên giường.

          Nghe tới tiếng mở cửa, Tiêu Ngụy Nhạc mơ mơ màng màng đưa tay mở đèn: “Mấy giờ rồi? Sao bây giờ cậu mới trở về?”

          Trong giọng nói của Lâm Giác tràn đầy áy náy: “Thật xin lỗi, làm ồn đến anh sao?”

          “Không có gì, ” Tiêu Ngụy Nhạc trở mình, từ trên giường đứng lên, “Nhanh đi tắm rửa ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

          Lâm Giác gật gật đầu, cởi áo khoác xuống treo ở trên kệ áo bên cạnh giường, đi đến phòng tắm tắm rửa.

          “Ong ong —— “

          Lâm Giác mới vừa đi vào không bao lâu, điện thoại liền vang lên.

          ” Lâm Giác, điện thoại di động của cậu kêu kìa!”

          Tiêu Ngụy Nhạc hơi nâng giọng.

          Tiếng nước ào ào chảy che mất tiếng Tiêu Ngụy Nhạc, y do dự, vừa định gọi lần nữa, chuông điện thoại di động đã yên tĩnh trở lại.

          Động tác Tiêu Ngụy Nhạc chuẩn bị đứng dậy dừng một chút, rồi lại lần nữa nằm xuống.

          “Được rồi được rồi, ” Tiêu Ngụy Nhạc lắc đầu, “Chắc là cũng không phải chuyện quan trọng, chờ Lâm Giác ra thì bảo cậu ấy gọi lại.”

          Chưa đến một lát, Lâm Giác ra khỏi phòng tắm.

          Cậu sợ ảnh hưởng đến Tiêu Ngụy Nhạc ngủ nên chỉ xối qua một chút, tóc đều chưa khô hoàn toàn, lọn tóc vẫn ướt át, bị nước làm ướt có chút quăn lại.

          Tiêu Ngụy Nhạc chỉ chỉ phía Lâm Giác treo áo khoác: “Điện thoại cậu vừa kêu.”

          “À được.”

          Lâm Giác gật gật đầu, đi đến một bên giá áo, điện thoại còn chưa lấy ra ra, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

          Thanh âm kia ngột ngạt, không nóng không vội, nhưng vô cùng có cảm giác tồn tại.

          “Ai vậy?”

          Tiêu Ngụy Nhạc thuận miệng hỏi một tiếng nhưng người ngoài cửa không đáp lại.

          Lâm Giác buông quần áo xuống, lấy khăn từ trong túi cầm trong tay: “Tôi đi nhìn…”

          Cửa phòng mở ra, Lâm Giác còn chưa nói xong thì chữ “Nhìn” kẹt tại trong cổ họng.

          Mặt mày nam nhân thâm thúy, vai rộng eo hẹp đứng ở ngoài cửa, một tay tùy ý cắm ở trong túi, một cái tay khác cầm di động, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt nhưng lại làm cho nhịp tim Lâm Giác đột nhiên đập nhanh hai nhịp.

          “Là ai thế?”

          Cửa phòng mở ra vừa vặn che đi tầm mắt Tiêu Ngụy Nhạc, y tò mò duỗi cổ, còn chưa thấy rõ người ngoài cửa đến cùng là ai, liền nghe thấy tiếng nói thanh lãnh mà từ tính của nam nhân: “Thật có lỗi, quấy rầy đến các cậu sao?”

          Tiêu Ngụy Nhạc dừng một chút.

          Sao lại cảm thấy thanh âm này có chút quen tai nhỉ.

          Giọng Lâm Giác có chút phát run, không tự giác ho khan hai tiếng: “Không có… Không có, Giang lão sư, ngài có chuyện gì không?”

          Tiêu Ngụy Nhạc: “? !”

          Giang lão sư?

          Giang Du Sâm hả? ? ? ! ! !

          So với lạnh lùng xa cách ban ngày, tiếng nói lạnh lẽo của nam nhân bây giờ nhiều hơn mấy phần ấm áp: “Vừa rồi gọi điện thoại cho cậu không có người nhận, muốn nói với cậu hai câu.”

          Tiêu Ngụy Nhạc: “… Dm.”

          Nếu như y biết người vừa nãy gọi đến là Giang Du Sâm thì cho dù có lên núi đao xuống biển lửa y cũng phải đem điện thoại đưa đến trước mặt lâm giác.

          Lâm Giác Lâm Giác cũng sửng sốt một chút, lúc này mới nhẹ gật đầu, xoay người nói với Tiêu Ngụy Nhạc sau lưng: “Tôi ra ngoài một chút.”

          Tiêu Ngụy Nhạc gần như hóa đá gật đầu.

          Y vốn cho rằng Lâm Giác chỉ đơn thuần là fan hâm mộ của Giang Du Sâm, hiện tại xem ra, quan hệ hai người không đơn thuần chút nào.

          Đã gần rạng sáng, toàn bộ biệt thự đều an tĩnh dị thường, Lâm Giác đi theo sau lưng Giang Du Sâm, có thể nghe rõ tiếng bước chân của hai người.

          Trên sàn nhà phủ thảm dày, tiếng bước chân trầm thấp từng chút từng chút đấm vào lồng ngực Lâm Giác.

          Cuối cùng, hai người dừng lại trên chiếc cầu thang nhỏ hẹp.

          Lâm Giác không tự giác nuốt ngụm nước miếng, dò hỏi: “Giang… Giang lão sư?”

          Giang Du Sâm xoay người lại, ánh mắt thâm thúy liền rơi lên người Lâm Giác, nửa ngày sau, mới khẽ nói: “Anh nhìn thấy… Em ở vườn hoa?”

          Trong lòng Lâm Giác lộp bộp một tiếng.

          Cậu cố ý chọn nơi không có người, thế mà vẫn làm ầm ĩ đến người khác, mà lại cái người khác này thế mà còn là Giang Du Sâm.

          Trong lòng Lâm Giác áy náy muốn chết, cướp lời xin lỗi anh: “Thật xin lỗi, đã quấy rầy đến ngài sao? Thật có lỗi thật có lỗi, vậy lần sau tôi sẽ chuyển sang nơi khác.”

          “Không sao, tôi cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy, không tính là quấy rầy, ” Mí mắt Giang Du Sâm khẽ nhúc nhích, hiển nhiên không ngờ đến Lâm Giác sẽ phản ứng như thế.

          Ánh mắt của hắn bất động thanh sắc đánh giá biểu lộ trên mặt Lâm Giác, do dự một chút, giống như lơ đãng hỏi, “Anh chỉ hơi hiếu kì, mỗi ngày em đều luyện sao?”

          Lâm Giác khẽ giật mình, nhất thời không có kịp phản ứng vì sao Giang Du Sâm lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành thành thật thật đáp: “Thường là thế, dù sao bình thường tôi cũng không có thông cáo gì.”

          Giang Du Sâm nhíu mày: “Vì cái gì? Thích biểu diễn?”

          “Ừm…” Thanh âm Lâm Giác không tự giác thấp một chút, đầu hơi động, “Thích, rất thích.”

          “Người nhà không đồng ý sao?”

          Thanh âm Lâm Giác hơi có chút chần chờ truyền đến: “… Vâng.”

          Bọn họ không biết cậu thật sự muốn vào trong này, chỉ cho là cậu bị hào nhoáng phồn hoa nơi này làm lóa mắt.

          Một lát sau, Giang Du Sâm thu hồi ánh mắt.

          Thần sắc Lâm Giác tự nhiên, ngữ khí kiên định, trừ phi diễn kỹ đã siêu việt đến xuất thần nhập hóa như ảnh đế anh đây, nếu không thì lời nói đều là thật.

          Nguyên nhân tại sao thiếu niên lại tới đây, vì sao Lâm Lãng lại nói như vậy tựa hồ rõ rành rành.

          Trong đầu Giang Du Sâm hiện ra một màn một đứa bé cố gắng tiến lên phía trước, nhưng lại bị gia đình cha mẹ phản đối. 

          Đến trình độ của Lâm gia, quả thật rất ít người muốn nguyện ý để con cái xuất đầu lộ diện ở ngành giải trí, ngay cả Giang Du Sâm cũng phải thuyết phục bố mẹ một thời gian thật dài mới họ tiếp nhận chuyện cọn mình tiến quân vào ngành giải trí, càng đừng đề cập đến thế gia căn cơ thâm hậu như Lâm gia.

          Nhớ lại chuyện mình hiểu lầm, lại nghĩ tới ánh mắt mất mát của Lâm Giác, trong lòng Giang Du Sâm khó tránh khỏi bực bội.

          Anh đè lên mi tâm của mình, nhàn nhạt mở miệng: “Em không thích hợp với nhân vật kia.”

          Đề tài chuyển qua hơi nhanh, Lâm Giác trố mắt một chút mới phản ứng được.

          Cậu chậm rãi cúi đầu xuống, mắt nhìn chằm chằm mũi giày mình, ngữ khí so với vừa rồi còn thấp hơn: “Tôi biết… Là năng lực tôi không đủ…”

          Dù cho biết rõ đây là sự thật, nhưng lúc thừa nhận trước mặt Giang Du Sâm, Lâm Giác vẫn không khỏi có chút uể oải cùng xấu hổ.

          Cho nên Giang Du Sâm gọi cậu ra, là vì nói cho cậu, cậu không được sao?

          Nói cho cậu biết dù có cố gắng đến đâu cũng không ích gì?

          “Không, anh không có ý này.” Mi tâm Giang Du Sâm nhăn lại, hiện lên một tia ảo não.

          Ngay sau đó, một đôi bàn tay to lớn ôn nhu đặt trên vai Lâm Giác.

          “Trong mỗi vở kịch đều có đủ loại nhân vật, dũng cảm trải nghiệm thử đương nhiên đáng khích lệ, không được chọn cũng không có gì mất mặt. Nếu như tạm thời không thể thập toàn thập mỹ, vậy thì hãy chọn thứ mình am hiểu, có thể chọn nhân vật giống mình.”

          Thanh âm Giang Du Sâm trầm thấp, lại sợ đánh thức người ngoài mà tận lực thấp giọng, rơi vào bên tai Lâm Giác lại tê tê dại dại.

          Khoảng cách tiếp xúc gần như vậy khiến Lâm Giác có thể cảm nhận rõ ràng khí tức nhàn nhạt quanh người Giang Du Sâm.

          Bạc hà mát lạnh, đàn hương nhàn nhạt, giống như bản thân anh, khiến nhịp tim Lâm Giác bất giác nhanh hai nhịp.

          Thanh âm của nam nhân vẫn còn tiếp tục, từng câu từng chữ giống như là trầm thấp rót vào trái tim Lâm Giác một liều thuốc trợ tim.

          Hắn nói: “Đây không phải là trốn tránh, mà là vì tích lũy sức mạnh cho tương lai, chờ khi em có đầy đủ kinh nghiệm, lúc này đi khiêu chiến càng nhiều nhân vật phong phú cũng không muộn.”

          “Hợp với bản thân mới là tốt nhất.”

          Lâm Giác đầu “Ông” một tiếng, nhịp tim trầm muộn nhảy lên. Thẳng đến lúc này, cậu mới hậu tri hậu giác phát hiện Giang Du Sâm đang an ủi mình.

          Kiên cường và yếu ớt của mỗi người luôn nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.

          Thời điểm suýt bị đào thải Lâm Giác không khóc, lúc khảo hạch bị từ chối Lâm Giác không khóc, khi cắn răng chịu gió rét tiếp tục luyện tập Lâm Giác cũng không khóc, nhưng hiện tại Giang Du Sâm hời hợt an ủi một câu, bỗng nhiên Lâm Giác có chút xúc động muốn khóc.

          Giống như là cảm xúc góp nhặt đã lâu rốt cuộc tìm được một nơi mềm mại để phát tiết ra.

          Nhưng cuối cùng, cậu cũng chỉ là khẽ cắn môi, hít vào một chút, thấp giọng nói: “Cám, cám ơn Giang lão sư, tôi sẽ cố gắng.” Trong giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm.

          Cậu không muốn mất mặt trước mặt Giang Du Sâm.

          Bàn tay Giang Du Sâm đặt ở vai Lâm Giác trên khẽ nhúc nhích, vỗ vỗ đầu vai tròn trịa của cậu, lúc này mới bất động thanh sắc thu tay về.

          Lâm Giác thật sự không có thay đổi, em ấy vẫn giống như hồi bé, trên người là một cây cỏ dại dẻo dai.

          Vô thanh vô tức*, không kiêu không gấp, giống như là viên dạ minh châu sáng rực rỡ, càng cách ánh trăng xa bao nhiêu thì càng rực rỡ bấy nhiêu.

          [*: Thành ngữ TQ, có nghĩa là im hơi lặng tiếng]

          Khóe mắt nam nhân câu lên nụ cười nhàn nhạt, trầm giọng nói: “Cố lên.”

          Mãi cho đến lúc trở lại phòng ngủ, đầu Lâm Giác vẫn ong ong, bên tai đều là thanh âm từ tính của Giang Du Sâm.

          Trước khi rời đi, Giang Du Sâm đột nhiên gọi cậu lại, ôn nhu nói: “Còn nữa, lần sau nhớ sấy tóc cho khô, nếu không sẽ dễ bị cảm.”

          Lâm Giác che lại mái tóc ẩm ướt chạy về gian phòng, mặt bị thiêu đến đỏ hồng.

          Quá mất mặt, thực sự là quá mất mặt.

          Tiêu Ngụy Nhạc chờ trong phòng đã lâu, nhìn thấy Lâm Giác vào cửa trong nháy mắt liền chạy tới sau cửa khóa cửa lại, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Giác.

          “Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!”

          Lâm Giác sặc một cái, không hiểu: “Sao, làm sao thế?”

          Mắt Tiêu Ngụy Nhạc sáng như đuốc: “Thành thật khai báo đi, cậu với Giang thần là quan hệ gì?”

          Đỏ ửng trên mặt Lâm Giác còn chưa hạ xuống: “Không, không có quan hệ gì hết…”

          “Vậy anh ấy tìm cậu nói cái gì?”

          “Là… Tiền bối quan tâm hậu bối nha.”

          Biểu cảm Tiêu Ngụy Nhạc giống như nói “Cậu cảm thấy anh sẽ tin sao?” nhìn Lâm Giác. Cậu cười ngượng ngùng, “Anh ấy chỉ đến an ủi tôi một chút, để tôi tiếp tục cố gắng, về sau còn có cơ hội.”

          Nói xong, cậu lại vội vàng bổ sung: “Chúng ta thật không quen! Đại khái… Đại khái là tổ tiết mục sưởi ấm trái tim cho tôi đi.”

          Tiêu Ngụy Nhạc: “…”

          Anh trai à, nhưng đây chính là Giang ảnh đế, nam nhân hot một góc trời ở trên đỉnh ngành giải trí, toàn thân tản ra khí tức băng lãnh “Người sống chớ gần” Giang Du Sâm đó!

          Nếu như Giang Du Sâm tốt bụng chủ động đến an ủi hậu bối xa lạ thì Tiêu Ngụy Nhạc cảm thấy mình có thể tranh cử chức đại sứ từ thiện quốc tế.

          Lâm Giác cũng tự hiểu được, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cưỡng ép nói sang chuyện khác: “Khụ khụ… Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

          “Được thôi được thôi, ” Tiêu Ngụy Nhạc vẫn không tin, nhưng Lâm Giác mạnh miệng như thế, y cũng chỉ có thể bĩu môi, đưa tay tắt đèn, “Cứ cho là cậu may mắn đi. May mà lúc Giang thần đến camera đã tắt rồi, nếu không thì cậu cứ chờ tên của mình được tìm kiếm ba ngày ba đêm trên Weibo đi.”

          Tay Lâm Giác đắp chăn hơi run lên, quyết định làm bộ như không nghe thấy câu này.

          Giang Du Sâm luôn luôn giữ mình trong sạch, chưa hề bị truyền thông chộp được bất cứ tin tức riêng tư gì, mà Lâm Giác cũng sẽ suy nghĩ cho danh dự của Giang Du Sâm, tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.

          Tiêu Ngụy Nhạc rúc trong chăn nhỏ giọng thầm thì: “Nếu hai người bọn họ thật sự đơn thuần như thế, tôi sẽ đổi nghề livestream ăn shi*.”

Chương 11