[Chương 31: Cậu ở trên Hotsearch kìa!]

          Trong nhà tù ẩm ướt, vì hiệu quả quay chụp nên đồ hóa trang cũng rất đơn bạc.

          Kết thúc ghi hình, nhân viên hiện trường vội vàng đưa chăn cho Lâm Giác. Lâm Giác quỳ trên mặt đất một hồi lâu mới tỉnh hồn lại, được nhân viên ở đây và Giang Du Sâm dìu ra khỏi ngục giam.

          Bên ngoài khó nhìn thấy mặt trời, ánh sáng mùa đông mặt trời rất yếu, chiếu lên người cũng rất khó ấm áp. Lâm Giác ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Giang Du Sâm vẫn luôn bồi cậu.

          Ô Khang Đức tự mình đi đưa nước ấm cho Lâm Giác: “Khá hơn chút nào chưa?”

          “Cảm ơn Ô đạo.”

          Lâm Giác nhận ly giấy nâng trong tay, thanh âm còn có chút khàn khàn, “Thật xin lỗi, tôi…”

          Cậu nhập diễn, nhất thời khó mà bứt ra.

          Cậu vô thức dung nhập tình yêu của mình dành cho Giang Du Sâm vào  trong nhân vật. Cái loại cảm giác này, quá thống khổ.

          Cậu trơ mắt nhìn người mình thương nhất đi đến pháp trường, vừa bất lực, lại còn phải tiếp tục ở bên cạnh kẻ cầm đầu, cẩn thận từng li từng tí làm lão vui lòng để miễn cưỡng sống sót. Cảm xúc bất lực, bất đắc dĩ, bi phẫn kia như là núi Hồng Hải rít gào đè xuống người cậu, khiến cậu không thở nổi.

          Cậu giống như là ngồi trên chiếc thuyền lá nhỏ đang lâm vào bên trong vòng xoáy chảy xiết, giống như sắp bị sóng đánh tan. Thật may, thật may mắn, một giây cuối cùng, Giang Du Sâm đã kéo cậu lại, kéo cậu về từ biên giới vực sâu, chân một lần nữa bước lên mặt đất.

          “Không sao, tôi hiểu, cái này rất bình thường.”

          Ô Khang Đức hung hăng vỗ vỗ bả vai Lâm Giác, dùng lòng bàn tay truyền năng lượng mạnh mẽ cho cậu, “Đã qua rồi, cậu diễn tốt lắm, cực kỳ tốt, ngoài dự liệu.”

          Tiếng Lâm Giác khàn khàn đến nỗi giống như không nói được. Cậu còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ ngậm miệng, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

          “Ai, ” Ô Khang Đức lại vỗ vỗ bả vai Lâm Giác, “Nghỉ ngơi thật tốt đi, tập này quay xong rồi.”

          Nhân viên công tác bắt đầu thu thập thiết bị, hiện trường Ô Khang Đức thì phân phó những người khác đừng tới quấy rầy Lâm Giác.

          Lâm Giác ngồi trên ghế nghỉ ngơi thật lâu, cho đến khi ly nước bị đầu ngón tay nhiễm lạnh, mới rốt cục tìm được một chút tri giác.

          “Nước lạnh rồi, để anh giúp em lấy nước khác.”

          Thanh âm trầm thấp lại từ tính vang lên bên cạnh khiến Lâm Giác khẽ giật mình. Lúc này mới đột nhiên phát hiện, Giang Du Sâm vẫn luôn ngồi bên cạnh mình… Mà cậu vẫn còn đang nắm tay Giang Du Sâm!

          Trên mặt cậu đỏ lên, vô thức thu hồi ngón tay, vội vàng nói xin lỗi: “Thật, thật xin lỗi…”

          Ngón tay trắng nõn rời khỏi lòng bàn tay, mi tâm Giang Du Sâm cau lại, lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

          “Không sao.” Nam nhân nhàn nhạt đứng dậy, một lần nữa giúp Lâm Giác lấy nước ấm.

          Gương mặt Lâm Giác hơi nóng lên, một bên tay lạnh buốt, một bên tay vì bị Giang Du Sâm nắm ở trong tay mà ấm áp một mảnh.  Hai tay cậu bao lại với nhau, nhiệt độ thẩm thấu vào làn da, truyền đến đáy lòng.

          Tê dại một mảnh.

          Giang Du Sâm rất mau trở lại, trong tay bưng một ly nước nóng còn đang bốc khói trắng.

          “Cảm ơn, ” Lâm Giác chủ động đứng dậy nhân nước, hai tay dâng lên, “Em  không sao rồi.”

          Cậu cắn môi, có chút ngượng ngùng, “Em… Vừa rồi nhất thời không ra được.”

          “Không nên suy nghĩ nhiều, ” Giang Du Sâm nhàn nhạt gật đầu, “Đây là thứ mỗi diễn viên ưu tú sẽ trải qua, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc đi.”

          Lâm Giác cũng không có khí lực nói gì nữa, mệt mỏi gật gật đầu, nhắm hai mắt lại.

          Cảm xúc bộc phát vừa rồi đã tiêu hao lượng thể lực lớn, lúc này cậu mới chậm chạp phát hiện có chút mệt mỏi.

          Nhìn mặt mũi Lâm Giác tràn đầy mỏi mệt, lông mày Giang Du Sâm nhàn nhạt nhíu lại.

          Vừa rồi cảm xúc Lâm Giác bộc phát đúng là rất đúng lúc, thậm chí ngay cả anh ở giữa cũng bị lây nhiễm hoảng loạn, nhưng đây không phải trình độ Lâm Giác nên có.

          Diễn kịch không phải là quá trình một lần là xong mà cần tích lũy lâu dài. Lâm Giác thiếu kinh nghiệm, loại phim vượt thời gian như thế này cũng khó nhập diễn nhất. Nhưng cậu không nên nhập diễn sâu như vậy, thậm chí chậm chạp khó mà thoát ra.

          Ô Khang Đức kêu gọi mọi người kết thúc công việc rất nhanh. Lâm Giác một lần nữa mở to mắt ra, đối diện với ánh mắt dò xét của Giang Du Sâm.

          Cậu vô thức chớp mắt một cái, không tự giác sờ lên chóp mũi: “Sao thế? Trên mặt em có gì ạ?”

          “Không có, ” Giang Du Sâm nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, “Ô đạo gọi người, trở về thôi.”

          Cuối cùng anh quy là do Lâm Giác chăm chỉ khắc khổ.

          Một đứa trẻ trong sáng lại chăm chỉ như thế, cho dù có được ông trời chiếu cố cũng không kỳ quái.

          Lâm Giác gật gật đầu, đi theo sau Giang Du Sâm lên xe.

          Quay xong tập 3, sáng ngày hôm sau lại có thời gian nghỉ ngơi. Trời còn đang tờ mờ sáng, Lâm Giác còn đang nằm ở trên giường ngủ thì bỗng nhiên Tiêu Ngụy Nhạc ngồi dậy khỏi giường, vỗ vỗ giường Lâm Giác.

          “Tỉnh! Tỉnh!”

          Lâm Giác còn đang ngủ mơ mơ màng màng, hừ nhẹ muốn xoay người ngủ tiếp. Tiêu Ngụy Nhạc trực tiếp để di động ở trước mặt của cậu, kích động nói: “Đừng ngủ nữa, anh em, cậu đang ở trên hotsearch kìa!”

          Vừa trải qua chuyện của Tô Tinh Châu nên Lâm Giác cực kỳ nhạy cảm với hai chữ “Hotsearch” này. Cậu phút chốc mở to mắt, trong nháy mắt tỉnh cả ngủ.

          Tiêu Ngụy Nhạc đưa di động cho cậu, khắp khuôn mặt là hưng phấn; “Anh em à, cậu nổi tiếng rồi, cậu thật sự nổi tiếng rồi!”

          Lâm Giác lo sợ bất an vào Weibo. Vừa mới mở, cậu thiếu chút nữa bị mấy tin tức dồn dập đập vào đến lag máy, mà trên hotsearch đứng đầu bất ngờ treo ——

          # Đau lòng tiểu hoàng đế #? ? ?

          Lâm Giác đầu tiên là buông lỏng một hơi, nhìn vào bên trong một vòng, mới rốt cục hiểu được chuyện gì xảy ra.

          Hôm qua trực tiếp xong, fan hâm mộ khóc thảm đã tự biên tập trong đêm một đoạn CUT, chế tác vô cùng tinh xảo đẹp mắt, nhạc cũng đúng tâm trạng. Trải qua một đêm lên men, đã thành công ngược tâm những cư dân mạng mỗi ngày vẫn “Ha ha ha” ăn dưa trên Weibo.

          Ấn mở video kia, dưới đáy bình luận tất cả đều là khóc, ngay cả nick Weibo vắng đến sắp mọc cỏ dại của Lâm Giác cũng tăng hơn một trăm vạn fan, cũng đều đang khóc hu hu.

          【  Hu hu hu hu khóc cũng đẹp quá đi mất 】

          【  Tôi khóc đến nỗi phạm vi trăm cây số quanh đây cũng sắp lụt luôn rồi! 】

          【  Lầu trên có cần duck (vịt vàng cao su í)  không, ha ha ha ha ha 】

          【  Bị ánh mắt lúc kết của anh trai nhỏ biến thành fan rồi, quá thâm tình! ! ! 】

          【  Tín nữ nguyện ăn chay ba năm đổi lấy ngự y đừng chết! 】

          …

          Nỗi lo lắng trong lòng Lâm Giác cuối cùng cũng đè xuống. Chuyện trên hotsearch cậu chưa từng nghĩ đến, nhưng có thể được người khác công nhận bất kể là ai cũng khó tránh khỏi vui vẻ.

          Tiêu Ngụy Nhạc ngồi ở trên giường, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nhìn cậu: “Cậu thật lợi hại, chương trình còn chưa quảng bá liền có một làn sóng fan lớn.”

          Lâm Giác có chút xấu hổ: “Có thể là vận khí tương đối tốt đi.”

          “Không cần nói như vậy, ” Tiêu Ngụy Nhạc nghiêm túc đánh gãy cậu, “Vận khí cũng là một phần thực lực, hơn nữa nhìn kia đoạn cut liền biết, cậu thật sự có thực lực kia.”

          Tiêu Ngụy Nhạc đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Đúng rồi, cậu nhìn fan của cậu cắt cái video kia chưa? Thật sự rất tuyệt! Khiến cho anh cũng sắp khóc luôn!”

          Lâm Giác thành thật lắc đầu: “Chưa có.”

          Cậu vừa vặn mấy lần trượt đến cái video kia, ngón tay ở trên màn ảnh khẽ run, vẫn mở ra.

          Nhưng những cảm xúc thống khổ kia còn lưu lại trong lòng của cậu. Cậu thật sự… Không có dũng khí mở ra.

          “Mau nhìn mau nhìn đi!”

          Tiêu Ngụy Nhạc cực lực nhắc nhở, Lâm Giác nghiêm túc cám ơn, cuối cùng vẫn không mở ra. Cảnh này cậu nhập diễn quá sâu, chí ít trong thời gian ngắn, cũng không muốn ôn lại lần nữa.

          Cậu ngược lại một lần nữa vào tiểu chủ đề trên Weibo, ấn mở “Du Sinh Bất Giác”.

          Siêu chủ đề quả nhiên là một cảnh tượng ăn tết. Chủ thớt cố ý đăng video biên tập đã chỉnh sửa, dưới đáy xoát bình phong “Du Sinh Bất Giác szd!”

          Mặt Lâm Giác hơi nóng, trái tim từng chút từng chút một đập vào lồng ngực, trong lòng một mảnh ấm áp.

          Khoảng thời gian này ở chương trình tựa như là một giấc mơ cậu không nguyện tỉnh lại. Trước đó, cậu chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, tên của mình có thể xuất hiện cùng một chỗ với Giang Du Sâm.

          Cứ như vậy… Là đủ rồi, dù là chương trình chẳng mấy chốc sẽ quay xong, nhưng thời gian một tháng này, cũng đủ cho cậu chống đỡ vào mỗi một màu đông giá rét sau này.

          Một cảnh cuối cùng kia Lâm Giác bộc phát diễn kỹ xong, đại kết cục cũng liền không có gì bùng nổ nữa. Tiểu Hoàng tử chiếm thế thượng phong, công việc quay chụp của tuần ghi hình cũng tiến hành vô cùng thuận lợi.

          Tiểu Hoàng tử liên hợp với thế lực nhiều nơi, bức cung Hoàng đế, cuối cùng tự tay lấy đầu lão, ngồi lên long ỷ mà thiên hạ mơ ước

          Cảnh cuối của bộ phim, tiểu Hoàng tử thân mang long bào, quỳ gối trước phần mộ của ngự y, vẩy một chén rượu nóng lên trên đất vàng, khấu đầu một cái thật sâu, Nhược Trúc bình tĩnh đứng ở phía sau, bồi tiếp y.

          Đôi môi thật mỏng của tiểu Hoàng tử hôn mặt đất, nói giọng khàn khàn: “Sư phụ, trẫm tới đón người về nhà.”

          …

          Sau khi hơ khô thẻ tre, đám người hẹn cùng nhau ăn cơm. Bọn hò cực kỳ ăn ý mà lựa chọn tiệm lẩu lần đầu liên hoan kia.

          Thời gian một tháng đảo mắt đã qua, vô luận đoạn ký ức này tươi đẹp đến mức nào thì đều sẽ bị thời gian vùi lấp, trở thành một trong ngàn vạn hồi ức ảm đạm hoặc huy hoàng.

          Một đoạn đường này, bọn họ cũng chỉ có thể cùng đi đến đây, con đường về sau, lại phải một mình chiến đấu.

          Trên bàn cơm ồn ào nhốn nháo, Tiêu Ngụy Nhạc buồn bực uống một ly rượu, chỉ chốc lát sau, trên mặt liền nổi lên nguyên một phiến đỏ ửng.

          Y giơ chén rượu, hai mắt xoay tròn, nhìn thẳng vào Lâm Giác, mơ mơ màng màng gọi cậu: ” Lâm Giác à, chúng ta đến cụng một ly đi.”

          Lâm Giác cũng bị không khí ly biệt bao phủ, cậu gật gật đầu, rót rượu vào ly: “Được.”

          Tiêu Ngụy Nhạc cười nói: “Cậu là người bạn tốt đầu tiên anh gặp được ở đây, anh rất bội phục cậu, thật đó.”

          Y bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

          Lâm Giác cũng giơ chén lên, uống hết sạch rượu tron gly, chân thành nói: “Nhạc Nhạc ca, anh cũng là một người bạn quan trọng của em. Hiện tại là như thế, sau này cũng là thế.”

          Tiêu Ngụy Nhạc cười gật đầu, lại rót đầy rượu, một lần nữa bưng ly lên.

          Lâm Giác đánh giá biểu lộ Tiêu Ngụy Nhạc, thần sắc có mấy phần lo lắng: “Nhạc Nhạc ca, anh uống ít một chút…”

          Tiêu Ngụy Nhạc lắc đầu, phối hợp cười: “Anh không có say, chỉ là trong lòng anh đã nghẹn lâu không thoải mái, muốn nói với cậu mấy câu.”

          “Có đôi khi, anh thật sự rất hâm mộ cậu, có Giang thần che chở cậu như vậy, nếu như lúc ấy… Lúc ấy cũng có…”

          Còn chưa nói xong, đôi mắt Tiêu Ngụy Nhạc hơi híp, đầu nghiêng qua một bên.

          Lâm Giác vội vàng dìu y, phòng y té ngã, ngữ khí lo lắng: “Nhạc Nhạc ca, anh say rồi, để em dìu anh về trước.”

          Tiêu Ngụy Nhạc híp mắt gật đầu, mặc cho Lâm Giác dìu y đi.

          Khuông Sách thấy thế, vội vàng đến hỗ trợ, một tay đỡ Tiêu Ngụy Nhạc lên vai bờ vai, “Để tôi tới đi, tôi đến là được.”

          Nhìn thấy người đến là Khuông Sách, cảm xúc Tiêu Ngụy Nhạc lại kích động. Một phát bắt lấy quần áo Khuông Sách không muốn buông ra, kêu loạn xa tên thật tên riêng của hắn.

          ” Khuông Sách, ách, Khuông ca… Sách ca, em…”

          Khuông Sách vịn Tiêu Ngụy Nhạc nói với mọi người: “Tôi đưa Nhạc Nhạc đi tỉnh rượu, mọi người tiếp tục tiếp tục đi.”

          [ Sữa: Ố là la, Nhạc Nhạc~]

          Trên bàn cơm người cũng đều say gần hết, Ô Khang Đức híp mắt khoát khoát tay: “Đi đi, đừng đi xa quá.”

          Khuông Sách gật đầu, vịn Tiêu Ngụy Nhạc nhanh chân rời đi.

          Nhìn qua bóng lưng hai người rời đi, đôi lông mày nhạt của Lâm Giác vô thức nhíu lại

          “Sao thế?”

          Thanh âm từ tính vang lên bên tai, lúc này Lâm Giác mới phát hiện, không biết lúc nào, Giang Du Sâm đã ngồi ở bên cạnh mình.

          Cậu mím môi lắc đầu, lo lắng nơi đáy mắt vẫn như cũ giấu không được: “Em chỉ là có chút lo lắng cho Nhạc Nhạc ca…”

          Nửa câu vừa rồi của Tiêu Ngụy Nhạc kia còn chưa nói hết. Lần đầu tiên Lâm Giác thực sự muốn biết, năm đó đến cùng y đã xảy ra chuyện gì, không chỉ lưu lại tiếng xấu đánh người mà còn vào lúc say rượu nhớ tới sẽ nghẹn ngào khóc rống.

          Lâm Giác nói hết phản ứng từ đầu đến cuối cho Tiêu Ngụy Nhạc cho Giang Du Sâm. Mi tâm Giang Du Sâm nhíu lên, nhưng rất nhanh lại buông ra.

          “Rất để ý sao?”

          Nam nhân hỏi.

          Lâm Giác nghiêm túc gật gật đầu: “Nhạc Nhạc ca là bạn của em.”

          “Được ” Giang Du Sâm thu mắt, “Anh giúp em.”

          Mặc dù anh vẫn luôn nhắc nhở Lâm Giác giữ khoảng cách với Tiêu Ngụy Nhạc, nhưng Lâm Giác kiên trì như vậy, anh cũng muốn tin tưởng cậu một lần.

Chương 32

[Chương 30: “Đừng đi, xin anh, đừng đi.”]

          Ngay sau khi tổ tiết mục và khán giả gặp nhau chớp nhoáng trên sóng trực tiếp thì offline. Ô Khang Đức ngoài miệng nói muốn thức đêm quay phim, nhưng trên thực tế trong lòng vẫn là đau lòng bọn họ đã lo lắng hãi hùng đến trưa, Sau khi thông báo xong liền khoát tay áo, hướng mọi người nói: “Được rồi, hôm nay cũng không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ quay, được chứ?”

          “Đệt? Thật hay giả thế?”

          Tiêu Ngụy Nhạc nhịn không được mở to hai mắt.

          Ô Khang Đức nguýt y một cái: “Muốn tiếp tục quay cứ việc nói thẳng! Chúng ta quay tới sáng không ngủ cũng được luôn”

          “Không được không được, ” Tiêu Ngụy Nhạc vội vàng cười theo, “Cảm ơn Ô đạo, ha ha, Ô đạo ngài đúng là đại ân nhân của chúng ta!”

          Ô Khang Đức bất đắc dĩ: “Không còn sớm nữa, còn ngại hôm nay không đủ mệt mỏi đúng không, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc trở về đi!”

          Tiêu Ngụy Nhạc gật gật đầu, nhảy nhót đến bên cạnh xe buýt, đám người cũng nhao nhao cảm ơn Ô Khang Đức, thu thập xong đồ đạc liền ngồi lên xe.

          Không thể không nói, mặc dù buổi chiều không có quay phim, nhưng thần kinh của bọn họ vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, cũng không nhẹ nhõm quay phim là bao.

          Nhiễm Hiểu Hiểu duỗi lưng một cái, phàn nàn nói: “Đều do tô tinh châu, chậm trễ thời gian nửa ngày, lại phải đuổi kịp tiến độ.”

          Tiêu Ngụy Nhạc vừa ngồi lên xe liền chơi lên điện thoại di động, đang lướt Weibo đến vui vẻ, thuận miệng nói: “Là anh em thì tới chém… Không phải, thì cùng mắng cậu ta với tôi, tôi đã mắng mấy trận rồi!”

          Từ khi chương trình phát ra video cùng tuyên bố, hướng gió dư luận đã hoàn toàn xoay chuyển. Không chỉ tất cả người qua đường đều mắng Tô Tinh Châu mà liềnngay cả fan hâm mộ Tô Tinh Châu cũng nhao nhao tuyên bố thoát fan.

          Fan lớn @ Áo bông nhỏ của Tô Tô cũng yên lặng xóa bình luận dưới bài đăng Weibo của gã, không đăng gì trên Weibo.

          Tiêu Ngụy Nhạc mở cái tiểu hào đi theo đám bọn hắn cùng một chỗ mắng tô tinh châu, xem như hung hăng mở miệng ác khí.

          “Tôi sớm đã dùng nick mình để giải thích rồi, tức chết tôi mất.”

          Nhiễm Hiểu Hiểu cũng nóng nảy, sau khi Ô Khang Đức cho phép, nàng liền lập tức chia sẻ bài tuyên bố kia của tổ tiết mục, còn âm thầm mua hotsearch để càng nhiều người đến xem sắc mựt của Tô Tinh Châu.

          Tất cả mọi người đang kích tình mắng Tô Tinh Châu thì Lâm Giác ngồi một bên lại vẫn luôn yên lặng cúi đầu xem điện thoại của mình.

          Tiêu Ngụy Nhạc đột nhiên kịp phản ứng lại, nghiêng đầu qua Lâm Giác bên kia: “Ài, cậu làm gì thế?”

          “Không làm cái gì cả.”

          Một giây sau Lâm Giác liền tắt điện thoại.

          Tiêu Ngụy Nhạc: “…?”

          Cậu nhanh tay vậy làm gì, chưa nghe qua giấu đầu lòi đuôi sao?

          Chờ thật lâu Lâm Giác vẫn không có ý muốn mở điện thoại ra, Tiêu Ngụy Nhạc cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt: “Được thôi được thôi, cậu tự xem đi, anh đi chơi game.”

          Lúc Tiêu Ngụy Nhạc quay đầu, Lâm Giác rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận từng li từng tí ấn mở điện thoại. Cậu xoay màn hình ngoài ra ngoài, còn cố ý giảm độ sáng, chỉ thiếu điều xây thêm tường ở bốn phía.

          Trong màn hình tối đen khó có thể nhìn thấy là một Siêu chủ đề* trên Weibo.

          [* Siêu chủ đề (超话): Trên Weibo, có một phần được gọi là Siêu chủ đề (Super-topic) được lập ra dành cho fan hâm mộ đăng những bài viết về chủ đề mà họ yêu thích]

          Phía trên giao diện, viết bốn chữ “Du Sinh Bất Giác” thật lớn.

          Siêu chủ đề này cũng khá tẻ nhạt, chỉ có mười mấy nick Weibo, nội dung cũng rất ít ỏi, phần lớn đều là ảnh chụp màn hình mơ hồ. Bây giờ tất cả các fan CP đều ngao ngao, bởi vì hôm nay chính chủ phát đường.

          【  Các chị em ơi! Chính thức phát đường! ! ! Nhìn tấm hình này [ hình ảnh ], quá cưng chiều 55555* 】

          [55555: huhuhuhuhu]

          【  A a a a a a a a! Tôi được! 】

          【awsl*! Ta trên giường chết đi sống lại! 】

          [ *awsl: Awsl là một từ thông dụng trên internet, là từ viết tắt pinyin của “Awǒ sǐ le”, được dùng để mô tả sự phấn khích]

          【  Chính thức nhảy hố CP, thập tử nhất sinh 】

          【  Du Sinh Bất Giác đã khóa kín, chìa khoá tôi nuốt rồi! 】

          【  CP tôi nhảy là thật! ! ! 】

          …

          Tin nhắn trong Siêu chủ đề quá ít, một hồi đã lướt hết. Lâm Giác đỏ mặt, thích từng cái post, còn mãi không đóng lại. Mãi cho đến về đến phòng bên trong, cậu vẫn còn xem lại post của Siêu chủ đề.

          Tiêu Ngụy Nhạc tiện tay cởi áo khoác xuống treo lên, bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Giác: “Sao cậu còn nghiện điện thoại hơn cả anh thế? Chơi gì đấy?”

          “Không có gì”, Lâm Giác khoát khoát tay, vô thức lại muốn giấu điện thoại phía sau.

          “Được thôi được thôi, anh đi tắm rửa, cậu cứ chơi tiếp đi.”

          Tiêu Ngụy Nhạc cầm áo ngủ bất đắc dĩ đi đến nhà vệ sinh.

          Lâm Giác nâng điện thoại như bảo bối, thì đột nhiên trên màn hình lại có cuộc gọi đến.

          Đó là một dãy số xa lạ ở nơi khác, Lâm Giác do dự một chút rồi nhận.

          “Lâm Giác! Là cậu sao! Lâm Giác!”

          Mặc dù thanh âm bên kia điện thoại nóng nảy lại khàn khàn, nhưng cũng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, là Tô Tinh Châu.

          Lâm Giác không chút do dự cúp điện thoại.

          Điện thoại gọi đến, Lâm Giác trực tiếp kéo vào sổ đen.

          Chuyện nên giải thích, tổ tiết mục đều đã giải thích rõ ràng, cậu không muốn dính dáng gì đến Tô Tinh Châu nữa.

          Điện thoại rốt cục yên tĩnh lại, một lát sau, một số điện thoại mới lại gửi tin đến.

          [ Van xin cậu, Lâm Giác, cậu giúp tôi được không, mau cứu tôi đi mà! ! ! ]

          Lâm Giác lạnh lùng nhắn “?”, sau đó tin nhắn không ngừng được gửi đến.

          [ Cậu rốt cục cũng trả lời tôi! ]

          [ Lúc đầu tôi chỉ muốn bán thảm thôi, không hề muốn bôi đen cậu và Giang thần! Sự tình phát triển đến việc này tôi cũng rất hoảng loạn! ! ! ]

          [ Lúc cái kia lên hotsearch tôi đã xóa bình luận kia, thật đó! ]

          [ Tôi thấy cậu vẫn không chia sẻ Weibo của tổ tiết mục, hẳn là cũng muốn hòa giải với tôi phải không? ]

          [ Cậu có thể tha cho tôi không? ]

          [ Tôi đi post Weibo, rồi cậu chia sẻ lại một chút. Vậy thì tôi có thể được cứu, cậu cũng có tiếng là rộng lượng, có được không? ]

          Lâm Giác đè lên huyệt Thái Dương, đăng nhập vào Weibo, chia sẻ post kia của tổ tiết mục

          Lấy ân báo oán, lấy gì báo ân đây?

          Cậu từ trước đến nay không phải người rộng lượng, huống chi Tô Tinh Châu đã chạm tới ranh giới cuối cùng của cậu.

          Gã không nên đẩy nồi cho Giang Du Sâm.

          Sau khi chia sẻ xong, Lâm Giác không chút do dự kéo số kia vào sổ đen rồi bật chế độ không làm phiền.

          Không tiếp để ý Tô Tinh Châu.

          Toàn dư luận đều xoay chiều khiến Tô Tinh Châu không thể không chật vật kẹp chặt cái đuôi xám xịt, không xuất hiện tiếp. Mà tổ tiết mục cũng coi như trong họa có phúc, lúc chương trình còn chưa phát sóng trực tiếp đã thu về một đợt nóng, nhìn người xem livestream càng ngày càng tăng.

          Mà tập 3, cũng chính là lúc kịch bản tiến vào giai đoạn gay cấn. Mỗi ngày đều có fan hâm mộ kêu gào làm nhanh lên, hận không thể nhảy đến lúc ghi hình kết thúc, trực tiếp nhìn thấy kết cục.

          Thái tử dễ dàng bị trừ khử, nhưng biểu hiện bình tĩnh của Thái tử đêm giằng co đó khiến Đại hoàng tử chú ý. Đại hoàng tử dấy lòng nghi ngờ, vụng trộm phái người tìm an hồn hương ngày đó xét nghiệm một lần nữa, kết quả trong đó không chứa độc tính.

          Có nghĩa là, rõ ràng ngự y nói dối.

          [ Sữa: Plot twist như Penthouse =))]

          Đại hoàng tử không nắm được tâm tư ngự y, nhưng biết ông ta quan hệ rất tốt với tiểu Hoàng tử, liền sinh ra ý nghĩ diệt trừ y.

          Ngự y được Hoàng đế tín nhiệm, là vì ông là thầy thuốc. Nếu như Hoàng đế cho là y thuật của ông không tinh thông, vậy ông ta liền mất đi giá trị.

          Đại hoàng tử cũng chuẩn bị cho Hoàng đế một mỹ nhân đến từ Tây Vực xa xôi. Mỹ nhân gợi cảm xinh đẹp, vũ mị quấn người, rất nhanh mang long thai. Hoàng đế phi thường cao hứng, lệnh ngự y điều trị thân thể cho mỹ nhân, chuẩn bị rất nhiều thuốc an thai.

          Đây vốn là việc vui, nào biết mỹ nhân uống thuốc không lâu lắm thì cả thân liền đỏ lên.

          Mỹ nhân khóc sướt mướt, kiên trì nói là ngự y làm hại nàng không có hài tử, Hoàng đế sủng ái ả, lập tức hạ lệnh bắt ngư ý đến thẩm vấn.

          Tiểu Hoàng tử từ nhỏ đã lớn lên bên người ngự y, không thể nhìn ngự y chịu khổ. Trong lao ngục cả ngày không thấy ánh mặt trời, rất ẩm ướt, cơm canh cũng không tốt, tiểu Hoàng tử liền tự mình trông coi cho ngự y, đưa chút đồ ăn và đệm giường.

          Mà đây chính là thứ Đại hoàng tử muốn, hắn lập tức kết bè kết cánh, lấy danh nghĩa cáo trạng tiểu Hoàng tử.

          Hoàng đế không thể chịu được nhất, chính là nhi tử của mình cấu kết với đại thần. Ngự y dù không phải thần trong triều đình, nhưng vẫn luôn bên cạnh là người hắn. Dưới kế hoạch và khiêu khích của Đại hoàng tử, Hoàng đế giận tím mặt, triệt để mất đi tín nhiệm với ngự y, trực tiếp hạ lệnh xử tử ông.

          Cảnh cuối của Tập 3 là cao trào của toàn bộ tập phim. Trước một đêm ngự y sắp bị tử hình, tiểu Hoàng tử vụng trộm đi gặp ông. Thấy người sư phụ mình trân trọng nhất vậy bởi vì sự quan tâm của chính mình mà chết, cực kỳ đau khổ, cũng triệt để hoàn toàn tỉnh ngộ.

          Y không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, Hoàng đế hoang dâm vô độ, bạo ngược tàn nhẫn, giống như là một cây kiếm vẫn luôn kề bên đỉnh đầu y, dù cho nhất thời an ổn nhưng lúc nào cũng có thể rơi xuống. Y muốn trở thành vương, vậy mới có thể bảo vệ người y muốn bảo vệ.

          Ngự y là nhân vật rất bi kịch, yêu cầu về kinh nghiệm và diễn kỹ cũng rất cao. Lúc đầu đoàn làm phim mời lão sư nước ngoài, ai biết được đến một ngày trước khi quay chụp tập 3, vị lão sư ấy lại có việc không có cách nào chạy đến được.

          Cúp điện thoại, Ô Khang Đức quả thực không nhịn được mắng chửi người: “Tuyệt ghê, bây giờ, tìm đâu ra một người có thể diễn nhân vật này đây? ? ?”

          Giang Du Sâm ngồi ở một bên, khép lại kịch bản trong tay, thản nhiên nói: “Có một người.”

          Ô Khang Đức giương mắt nhìn về phía anh, sốt ruột nói: “Ai? Bạn của cậu sao? Ngày mai có thể tới sao? Chúng ta có thể cung cấp…”

          “Anh cảm thấy tôi thế nào.”

          Giang Du Sâm nhàn nhạt đánh gãy lời nói của Ô Khang Đức.

          Ô Khang Đức trong nháy mắt cấm khẩu, nhìn Giang Du Sâm từ trên xuống dưới. Qua rất lâu sau mới nói: “Cậu nghiêm túc sao?”

          Giang Du Sâm giương mắt: “Cảm thấy không thích hợp?”

          “Đương nhiên không phải!”

          Ô Khang Đức quả quyết lắc đầu, có thể để cho Giang Du Sâm diễn, quả thực là chuyện cầu còn không được. Nhưng mà lúc Giang Du Sâm nhận chương trình này cũng đã nói qua, sẽ không diễn nhân vật trong đó.

          Ô Khang Đức do dự một chút, hỏi dò: “Làm sao… Đột nhiên ;ại thay đổi chủ ý rồi?”

          Ánh mắt Giang Du Sâm xa xăm, rơi vào Lâm Giác đang cùng một đám học viên cùng nhau ăn cơm nơi xa xa, thản nhiên nói: “Không phải vì giúp anh sao?”

          Ô Khang Đức cười khẽ một tiếng.

          “Giúp tôi là giả, giúp Lâm Giác là thật đi. Cậu cảm thấy âm mưu của mình không ai biết được sao?”

          Giang Du Sâm thu hồi ánh mắt, từ chối cho ý kiến.

          Buổi chiều, việc Ô Khang Đức tuyên bố ngự y lâm thời đổi thành Giang Du Sâm khiến các học viên sôi trào.

          Nhiễm Hiểu Hiểu hâm mộ nói: “Oa, có thể cùng Giang thần diễn, hạnh phúc quá đi mất!”

          Tiêu Ngụy Nhạc vỗ vỗ bả vai Lâm Giác, ý vị thâm trường nói: “Anh em, anh tin tưởng cậu.”

          Nhịp tim Lâm Giác đột nhiên đập nhanh hai nhịp, vô thức liếc Giang Du Sâm một chút, rồi lại vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn anh nữa.

          Kỳ thật ngự y cùng tiểu Hoàng tử diễn với nhau không nhiều, quay chụp coi như thuận lợi, chỗ khó cũng chỉ có cảnh cuối cùng, cần bộc lộ tình cảm.

          Lâm Giác lo âu nhưng cũng chờ mong. Thời gian một tuần thoáng một cái đã qua, cũng đến lúc quay cảnh cuối của tập phim.

          Cảnh cuối quay ở một nhà tù âm u ẩm ướt, Phong cảnh ở Ảnh thị thành cực kỳ thật. Lúc vào trong ngục, mùi ẩm mốc mục nát liền truyền ra.

          Giang Du Sâm mang áo tù nhân, thần sắc lãnh đạm ngồi chiếu rơm của nhà tù. Da anh xanh lét, trên người đầy sẹo, trên tay bị khóa lại bằng xích sắt thật dài. Dù biết rõ là đạo cụ nhưng trong lòng Lâm Giác vẫn dâng lên một trận chua xót.

          Cậu không dám tưởng tượng, tiểu Hoàng tử nhìn thấy bộ dạng sư phụ mình yêu quý sẽ là cảm giác gì, huống chi, người sư phụ đã bầu bạn với y nửa đời người sắp bị tử hình.

          Ô Khang Đức hô “a”, tiểu Hoàng tử liền đi trước cai ngục một bước, sải bước đến trước ngục giam, hai tay bám chặt lấy song sắt, giọng run run: “Sư phụ.”

          Nam nhân trong lao nhàn nhạt ngẩng đầu, trong ánh mắt lạnh lùng hiện lên một tia sáng.

          Cai ngục ở một bên cầm một vòng chìa khoá lớn, từ từ chậm rãi mở cửa nhà tù ra: “Điện hạ, ngài nhớ mau lên, nếu như bị phát hiện, chúng ta sẽ không biết ăn nói như thế đâu..”

          Tiểu Hoàng tử ngậm miệng gật gật đầu, mắt vẫn chưa hề rời khỏi người ngự y.

          Cai ngục biến mất tại cuối hành lang, tiểu Hoàng tử đi vào bên trong ngục giam, gần như lảo đảo, quỳ gối bên người ngự y.

          “Sư phụ, sư phụ…”

          Y hô từng tiếng, giống như làm thế liền có thể trở lại quãng thời gian vui vẻ đi sau lưng ngự y, liền có thể ngăn chặn thời gian không ngừng trôi đi, liền có thể một tay che trời, tìm ra cách cứu ngự y.

          Giọng tiểu Hoàng tử run rẩy, cố gắng, không để cho nước mắt mình rơi xuống.

          Ngự y khe khẽ thở dài một hơi, bàn tay khô ráo vuốt gương mặt tiểu Hoàng tử: “Đã lớn tướng thế này rồi còn khóc cái gì.”

          Ngự y xử lý thảo dược lâu dài nên trên tay có một lớp chai rất dài. Thân thể tiểu Hoàng tử thiên hoàng quý tộc, làn da nhạy cảm, bị vuốt như thế có chút thấy đau, nhưng y không né tránh, thậm chí cầm lấy tay ngự y.

          “Sư phụ… Con không muốn người đi.”

          Chỉ ở trước mặt ngự y, tiểu Hoàng tử mới có thể thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình như thế.

          “Đứa nhỏ ngốc, nói gì ngốc thế. Qua giờ Tý (23-1h sáng), sư phụ sẽ phải lên đường.”

          Ngự y cười lắc đầu. Đôi mắt thanh lãnh đạm mạc từ trước đến nay khó có được ánh nước, ” Đời này sư phụ làm nghề y cứu người, chuyện muốn làm đều làm được, tiếc nuối duy nhất, chính là không thể nhìn con…”

          Phần sau quá nhạy cảm, ngự y dừng một chút, không nói ra.

          Ông nắm chặt tay tiểu Hoàng tử, nắm đôi tay vốn nên mềm mại tinh tế kia vào lòng bàn tay: “Sư phụ có thể vì con trải đường đều đã trải, còn lại, chỉ có thể dựa vào chính con.”

          Nước mắt trong hốc mắt tiểu Hoàng tử đảo quanh, y gắt gao ngậm miệng, đôi mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm ngự y, muốn khắc dung mạo nam nhân vào chỗ sâu trong ký ức.

          Ngự y kỳ thật cũng không già, là trung niên vừa qua 40 tuổi. Cũng bởi vì một câu nói của một người mà cũng không còn ngày mai.

          Cai ngục rất nhanh đi tới thúc giục nói: “Điện hạ, ngài ở bên này xong chưa? Cũng sắp đến giờ xuất phát rồi.”

          Tiểu Hoàng tử dùng tay áo lung tung lau khô nước mắt, gương mặt vẫn còn non nớt tràn đầy kiên định.

          “Sư phụ, người yên tâm, con nhất định, nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện người.”

          “Là tâm nguyện của chúng ta.”

          Ngự y bổ sung. Ông cười cười, đáy mắt đầy ánh sáng thỏa mãn, “Đến lúc đó nhớ đốt giấy nói cho ta biêt, nhất định, phải nhớ đấy”

          Cai ngục tiến lên, áp giải ngự y rời đi.

          Tiểu Hoàng tử đang lau mắt qua trong nháy mắt đó, rốt cục không nhịn được khóc thành tiếng.

          Y không dám khóc trước mặt ngự y, sợ đoạn đường cuối cùng của ngự y cũng sẽ khó chịu.

          Thế nhưng là ngày mai mặt trời vẫn sẽ lên cao, nam nhân đã dạy cho mình vô số kiến thức cùng đạo lý, bầu bạn với mình vô số ban đêm, cũng sẽ không còn nhìn thấy.

          Ô Khang Đức hô “Cắt”, nhịn không được vỗ tay, “Quá tốt, đoạn này thực sự là quá tốt! Ánh mắt không rời, bất lực, cùng cảm xúc muốn báo thù đều biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn! Thật là khéo!”

          Lâm Giác chậm rãi quỳ trên mặt đất, lâm vào cảm xúc thống khổ, nhất thời không cách nào ra được.

          Giang Du Sâm nhanh chân trở lại bên cạnh cậu, ngồi xuống, nhẹ nhàng giúp cậu lau nước mắt đi.

          Giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng, Lâm Giác bắt lấy cổ tay Giang Du Sâm, nước mắt cũng không còn cách nào khắc chế, tuôn rơi lã chã, “Đừng đi, xin anh, đừng đi.”

          Tay Giang Du Sâm cứng lại một chút, cuối cùng tùy ý để Lâm Giác nắm chặt.

          Anh ôn nhu nói: “Anh ở đây.”

          Đạn mạc xoát điên cuồng, fan CP xoay tròn tại chỗ bùng nổ.

          【  A a a a a a a a a a a a nước mắt của tôi không đáng tiền! ! ! ! ! ! ! ! ! 】

          【  Nếu như cái này cũng không tính là yêu 】

          【  Mời hai người kết hôn ngay tại chỗ được không? ? ? 】

          【  Ăn tết! Ăn tết thật rồi! ! ! Hu hu hu hu diễn tốt quá! ! ! 】

          【  A Vĩ chết đi sống lại! 】

          【  Hu hu hu hu hu, trong phim khổ như vậy, hiện thực ngọt một chút đi! 】

          …

Chương 31