[Chương 19: Gọi anh một tiếng “Anh “]

          “Ô, Ô đạo? Giang… Giang thần? ! Sao hai người lại ở đây? !”

          Giọng Tô Tinh Châu vì sợ hãi mà hơi vặn vẹo.

          Trong giọng nói của Ô Khang Đức tràn đầy phẫn nộ: “Chúng ta ra hít thở không khí, không ngờ lại gặp được hai cậu ở đây!”

          “Ô đạo…”

          Tô Tinh Châu không biết hai người họ đã nghe được bao nhiêu, ngượng ngùng cười muốn giải thích, “Tôi chỉ trêu chọc Lâm Giác…”

          “Đừng nói nữa.”

          Ô Khang Đức nhíu mày, nhìn nụ cười xán lạn của Tô Tinh Châu chỉ thấy trong lòng phát lạnh, “Vừa rồi chúng tôi đã nghe hết cả rồi. Tôi thật không ngờ tới cậu vậy mà lại có thủ đoạn ti tiện như thế! Tuổi còn nhỏ mà tâm thuật bất chính!”

          Ô Khang Đức nhanh chân đoạt lấy điện thoại từ tay Tô Tinh Châu, liếc mắt nhìn rồi lại khinh thường ném cho gã: “Chỉ có một chút thủ đoạn thế này cũng không ngại mà đem đi đe dọa sao?”

          “Ô đạo!” Tô Tinh Châu cũng kích động rõ ràng hơn, “Ngay cả ngài cũng muốn thiên vị sao? Ảnh chụp ngài cũng nhìn thấy, là cậu ta làm những chuyện xấu xa kia trước, tôi chỉ để chân tướng đêm hôm đó lộ ra ánh sáng ra mà thôi!”

          “Chân tướng đêm đó là gì, cậu thật sự không biết sao?”

          Giang Du Sâm vẫn đứng ở một bên nhàn nhạt mở miệng, “Để bảo đảm an toàn của các cậu, tổ tiết mục đã lắp đặt ở phòng khách camera HD 24 giờ, chân tướng như thế nào, chúng ta xem camera giám sát liền biết.”

          Vẻ mặt Tô Tinh Châu vặn vẹo, tay run một cái, điện thoại rớt bộp xuống đất. Màn hình nhấp nháy hai cái, rồi tắt mất.

          Đêm hôm đó, đúng là gã nhìn thấy rõ rõ rành rành.

          Lâm Giác đứng trước cửa phòng Giang Du Sâm không quá năm phút, Giang Du Sâm đưa đồ xong, Lâm Giác liền vội vàng rời đi.

          Gã hậm hực rời đi không cam lòng, lúc trở về nhìn mình lại ảnh mình chụp được, mới phát hiện có thể lợi dụng nó.

          Gã tính toán rất cẩn thận, thời gian, địa điểm, thậm chí cả thái độ không giống bình thường của Giang Du Sâm với Lâm Giác đều có thể nói rõ, nhưng lại quên mất camera tàng hình.

          Ô Khang Đức nhìn biểu lộ cứng nhắc của Tô Tinh Châu, nói từng câu từng chữ: “Diễn kỹ, nhân khí, đây đều là thứ có thể học tập và gom góp, nhưng so với cái này, đạo đức của một người diễn viên còn quan trọng hơn nhiều. Khi cậu đã xuất hiện trên màn ảnh thì cậu cũng phải có trách nhiệm giáo dục làm gương cho mọi người. Nếu như ngay cả nhân phẩm cậu cũng không có thì dù cho phương diện khác có xuất chúng bao nhiêu thì cũng vô dụng.”

          Ô Khang Đức nhàn nhạt nhìn Tô Tinh Châu: “Cậu đi đi, cậu còn không phải một cái diễn viên hợp quy.”

          Hai tay Tô Tinh Châu nắm chặt thành quyền, bờ môi hít hít còn muốn cãi lại, nhưng khi ánh mắt chạm phải biểu cảm băng lãnh của Giang Du Sâm, lại tức giận nuốt lời về.

          Gã vẫn còn muốn ở trong giới này, nếu như đồng thời đắc tội cả Giang Du Sâm và Ô Khang Đức thì đúng là không phải chuyện tốt.

          Thấy Tô Tinh Châu còn chống cự, mặt Ô Khang Đức lại trầm xuống hai phần: “Nếu cậu tự đi, chúng tôi còn có thể lưu lại hai phần thể diện cho cậu. Còn nếu không đi, chúng tôi cũng chỉ có thể công khai tuyên bố.”

          Tô Tinh Châu đương nhiên cũng biết lợi và hại trong đó. Gã khẽ cắn môi, nhặt điện thoại rớt hỏng lên khỏi mặt đất, bước nhanh mà rời đi.

          Thân ảnh Tô Tinh Châu biến mất trong màn đêm sâu thẳm, Ô Khang Đức im lặng thở dài một hơi, quay người nhìn về phía Lâm Giác vẫn còn có chút ngẩn ngơ, vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Ai, nhóc đáng thương, bị hù dọa rồi.”

          Lâm Giác nhất thời không biết nên nói cái gì, lúng ta lúng túng nửa ngày, cuối cùng thấp giọng nói: “… Thật xin lỗi.”

          “Được rồi được rồi, đi về trước đi, “

          Ô Khang Đức khoát khoát tay, không đành lòng so đo với Lâm Giác, “Lần sau gặp được loại chuyện này nhớ phải nói với chúng ta nha, một mình chống đỡ làm sao được!”

          Lâm Giác ngậm miệng, thanh âm vẫn khàn khàn như cũ: “Cảm ơn Ô đạo.”

          Ô Khang Đức gật nhẹ đầu một cái, quay người sải bước về phía gian phòng, Giang Du Sâm lại không chút nào ý tứ muốn di chuyển, ánh mắt đen nhánh như mực đậm lẳng lặng nhìn Lâm Giác chăm chú.

          Bị ánh mắt sắc bén như thế nhìn, Lâm Giác căn bản là không có cách xem nhẹ, cậu nghi hoặc nhìn về phía Giang Du Sâm: “Sao…” vậy?

          Chữ “vậy” còn chưa thoát ra, Lâm Giác liền bị ánh mắt sắc bén của Giang Du Sâm làm bỏng.

          Biểu lộ trên mặt Giang Du Sâm vẫn lạnh nhạt như cũ, sống mũi cao mờ ảo dưới ánh đèn không mấy sáng sủa, nhưng đôi mắt sâu thẳm kia dường như nhìn thấu cậu.

          Một lát sau, nam nhân thấp giọng mở miệng: “Vừa rồi em định chọn thế nào?”

          Nếu như bọn họ không có đến kịp, Lâm Giác sẽ chọn như thế nào?

          “Tôi…”

          Cuống họng Lâm Giác giống như bị dính chặt lại, tất cả đều bị ngăn ở trong đó. Đầu óc của cậu chuyển động cực nhanh, muốn tìm một phương án toàn vẹn. Chỉ là vừa nãy trước mặt Tô Tinh Châu cậu không nghĩ ra, bây giờ ở dưới đôi mắt nồng đậm của Giang Du Sâm, cậu càng muốn không nghĩ ra.

          Cậu không muốn nói dối Giang Du Sâm, nhưng nếu nói thẳng ra dự định vừa rồi của mình, Giang Du Sâm tất sẽ nghi ngờ.

          Vì thanh danh một người mà từ bỏ hết thảy, Lâm Giác có dũng khí này, nhưng đứng ở góc độ của Giang Du Sâm, quan hệ của hai người cũng không tốt đến mức này.

          Cuối cùng, thiếu niên chỉ rủ mắt xuống, lông mi chớp chớp che lấp sạch sẽ cảm xúc nơi đáy mắt.

          Bầu không khí lâm vào đình trệ, Giang Du Sâm đè lên mi tâm của mình.

          Lời vừa ra khỏi miệng, anh liền phát hiện mình thất thố, anh không nên làm khó dễ Lâm Giác như thế.

          Anh chỉ là, trong ánh mắt nghiêm túc của mình có một nháy mắt hoảng hốt.

          Trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên có một lớp mồ hôi mỏng tinh tế, dưới ánh đèn chiếu rọi sáng đến lấp lánh, câu đến trong lòng của anh ngứa một chút, giống như tất cả những gai nhọn đều bị lông vũ vuốt mềm.

          Một nháy mắt thất thần qua đi, trên mặt Giang Du Sâm rất nhanh khôi phục biểu tình lạnh nhạt.

          Anh nhàn nhạt mở miệng: “Anh dạy cho em cách từ chối, biết chưa?”

          “Thế nhưng mà như vậy…”

          Lâm Giác lúng ta lúng túng, vô ý hức muốn phản bác.

          Giang Du Sâm nhíu mày: “Không muốn dính tin đồn với anh sao?”

          “Không phải không phải… Cũng không phải!”

          Mặt Lâm Giác thoáng chốc đỏ bừng, nói thế nào cũng cảm thấy không đúng.

          Giang Du Sâm bật cười, cuối cùng vẫn là nhịn không được, ngón tay thon dài xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

          Quả nhiên vẫn mềm mại dễ chịu như trong trí nhớ.

          “Tin tưởng anh, để cho anh giải quyết.”

          Đã thấy bộ dáng cố gắng nghiêm túc luyện tập giữa băng thiên tuyết địa của Lâm Giác, Giang Du Sâm thật đúng là không muốn để cậu cứ thế từ bỏ.

          Dù sao cậu còn gọi anh một tiếng “Anh” .

          Mà cho dù biệt thự không có camera giám sát 24 giờ thì tình thế cũng không đến nỗi không thể vãn hồi.

          Chưa kể đến đế chế kinh doanh của hai gia tộc Giang Lâm thì chỉ riêng cái danh Ảnh đế Giang Du Sâm này, cũng không dễ bị bêu xấu như vậy. Tấm hình kia độ nét không cao, cũng không có động tác gì đặc biệt mập mờ, kết quả xấu nhất cũng chỉ là tin đồn giữa hai người truyền khoảng mấy ngày.

          Từ trước đến nay Giang Du Sâm luôn ghét việc dính tin đồn với người khác, không có lửa thì sao có khói, toàn để tiêu khiển, không có một chút thú vị. Nhưng nếu như đối tượng là Lâm Giác thì cũng có thể tiếp nhận, chí ít gương mặt đỏ rực của Lâm Giác luôn khiến tâm tình của anh vui vẻ.

          Trên đỉnh đầu là bàn tay ấm áp, có chút trọng lượng đặt ở trên da, ấm áp thuận theo da dẻ chảy vào trong tim.

          Lâm Giác im ắng gật đầu, một góc nội tâm nóng hổi, một lần nữa cảm thấy có thể thích một người như vậy là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.

          Trong lòng cậu âm thầm thề, tuyệt đối sẽ không để tình thế phát triển đến bước cần Giang Du Sâm ra mặt giải quyết.

          Nơi xa truyền đến một trận tiếng bước chân gấp rút, rất nhanh giọng Ô Khang Đức vang lên: “Tôi trở về mới phát hiện không thấy hai người, hai người các cậu sao còn ở lại chỗ này thế?”

          “Không có gì, vẫn thấy hơi ngột ngạt, ở đây hít thở.”

          Giang Du Sâm lại khôi phục lạnh lùng như thường ngày, nhàn nhạt nhìn Lâm Giác một chút, chân dài bước đi, “Trở về thôi.”

          “Ừm.”

          Lâm Giác gật gật đầu, thu liễm lại từng tia từng sợi cảm xúc của mình, nhanh chóng đuổi theo bước chân Giang Du Sâm.

          Chỉ còn lại Ô Khang Đức đứng tại chỗ, hắn uống hơi say, nhìn bóng lưng hai người rời đi, hai mắt mông lung thầm nói; ” Đứa nhỏ Lâm Giác này, sao hít thở không khí mà mặt còn đỏ hơn thế?”

          Trở lại phòng bao, người trong phòng cũng đã ăn đủ, nhiễm Hiểu Hiểu cùng một cô gái khác no đến mức nằm ngửa trên ghế sa lon nghỉ ngơi, trên bàn nướng cũng không tiếp tục nướng món mới, chỉ còn lại mấy người khó khăn chiến đấu với bát cơm của mình.

          Ô Khang Đức vỗ vỗ tay: “Mọi người ăn xong chưa? Nếu đã ăn xong thì chúng ta chuẩn bị trở về.”

          Tất cả đều gật đầu, Nhiễm Hiểu Hiểu nằm trên ghế sa lon yếu ớt nói: “Ô đạo, no bụng, thật no bụng quá, dạ dày sắp bể ra rồi!”

          Ô Khang Đức buồn cười liếc nhìn nàng một cái: “Bảo cô* kiềm chế một chút không nghe, trở về uống chút Kiện vị tiêu thực phiến đi** đi.”

          [Sữa: mình không biết phải ghi xưng hô ở đây như thế nào, tôi – cậu nghe bình thường nhưng mà để tôi – cô ở đây cứ cấn cấn kiểu gì ấy, ai mà có ý kiến thì góp ý giúp mình nha, còn không thì mình sẽ để nguyên vậy ha.]

          [*Kiện vị tiêu thực phiến (健胃消食片): một loại thuốc của TQ, có tác dụng giúp dạ dày tiêu hóa thức ăn]

          “Được được được…”

          Nhiễm Hiểu Hiểu suy yếu gật đầu ngay cả khí lực phản bác cũng không có.

          Những người khác cũng đều cũng không khá hơn chút nào, vịn bụng như mang thai, từng bước một đi ra ngoài cửa.

          Tiêu Ngụy Nhạc uống hơi say, còn nghiêng khỏi ghế mơ mơ màng màng hừ hừ, thử nhiều lần cũng không đứng lên được, Lâm Giác vội vàng tiến lên đỡ lấy y: “Nhạc Nhạc ca, cẩn thận một chút.”

          “À… ừ… Tiểu Lâm…”

          Tiêu Ngụy Nhạc lẩm bẩm không biết mê sảng gì, tay ôm Lâm Giác không muốn buông tay.

          Giang Du Sâm ở một bên nhàn nhạt nhíu mày lại.

          Tiêu Ngụy Nhạc khỏe hơn Lâm Giác, Lâm Giác đỡ y không cẩn thận liền lảo đảo vấp một phát, cũng may Khuông Sách ở bên cạnh, vội vàng đỡ hai người.

          “Để tôi tới đi.”

          Khuông Sách gác cánh tay Tiêu Ngụy Nhạc ở trên vai của mình. Thân hình hắn cao lớn, gần như là muốn xách Tiêu Ngụy Nhạc lên.

          Lâm Giác muốn giúp đỡ cũng vô pháp hạ thủ, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đỡ Tiêu Ngụy Nhạc lên người Khuông Sách rồi buông lỏng tay.

          “Các anh cẩn thận.”

          Khuông Sách gật gật đầu, nửa cõng Tiêu Ngụy Nhạc bước nhanh rời đi.

          Lâm Giác buông lỏng một hơi, cũng muốn đi ra ngoài xe, một đôi tay khớp xương rõ ràng lại đến trước cậu một bước nắm tay cửa.

          Giang Du Sâm mở cửa phòng, nghiêng đầu nhìn Lâm Giác: “Bớt tiếp xúc cùng Tiêu Ngụy Nhạc đi.”

          [Sữa: Ghennnnnnn]

Chương 20

[Chương 18: Hiện tại thích còn kịp không?]

          Đám người đầy kinh ngạc, Ô Khang Đức cười nhìn về phía Giang Du Sâm, “Làm sao? Anh định phá lệ để mình uống sao?”

          Giang Du Sâm có chút nhíu mày, Lâm Giác chặn lại nói: “Tôi có thể uống một chút…”

          “Không cần,” Giọng Giang Du Sâm thanh lãnh nhưng ngữ điệu không để người khác từ chối, “Chân cậu còn chưa khỏi, uống rượu không tốt cho việc khôi phục.”

          Lâm Giác còn muốn nói thêm, Giang Du Sâm trầm giọng nói: “Nghe lời.”

          Trong giọng nói trầm thấp còn mang theo dịu dàng bí ẩn khiến trái tim Lâm Giác đột nhiên xiết chặt, tất cả đều nuốt vào trong bụng.

          “Chậc chậc chậc, “

          Giang Du Sâm nói xong, Ô Khang Đức liền lắc đầu, “Cái này là bao che khuyết điểm sao?”

          Giang Du Sâm lạnh lùng liếc Ô Khang Đức một chút, nhàn nhạt lặp lại: “Trên người cậu ấy bị thương.”

          “Được được được.”

          Ô Khang Đức bất đắc dĩ gật đầu, lấy bình rượu trước mặt Lâm Giác đi, “Giang lão sư đã lên tiếng thì hôm nay Lâm Giác của chúng ta sẽ không uống rượu, ăn nhiều thức ăn một chút ha!”

          Tiêu Ngụy Nhạc ngồi bên cạnh Lâm Giác, đụng đụng bờ vai cậu, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường với cậu, Nhiễm Hiểu Hiểu cũng dùng sức vỗ tay nói: “Oa, Giang lão sư thật quá tri kỷ một chút đi, fan của nam thần này thật quá may mắn! ! !”

          Một người khác lập tức nói tiếp: “Vậy bây giờ tôi tuyên bố tôi là fan cứng của Giang lão sư còn kịp không?”

          Nhiễm Hiểu Hiểu liếc nhìn cậu ta một cái: “Trước đó cậu không thích Giang lão sư à?”

          “Thích chứ!” Người kia đương nhiên đáp, “Hiện tại càng thích hơn! Còn sâu sắc hơn cách Lâm Giác hâm mộ Giang thần nữa.”

          Đám người không nhịn được cười “a ha ha”.

          Biết bọn họ cũng không có ác ý nhưng trên mặt Lâm Giác vẫn nóng hơn một chút. Cậu cắn môi gật gật đầu, thấp giọng nói lời cảm ơn Giang Du Sâm.

          Giang Du Sâm khẽ vuốt cằm, không nói thêm gì.

          Thịt nướng rất nhanh lên bàn, lực chú ý của mọi người rất nhanh bị những miếng thịt nóng hôi hổi hấp dẫn, không còn trêu ghẹo Lâm Giác, bắt đầu từng màn chém giết.

          “Ài ài ài! Khối này thịt là của tôi, tôi đợi lâu lắm rồi!”

          “Cái rắm, là tôi để lên mà, đừng cắt!”

          “Các người ầm ĩ quá, hiện tại nó là của tôi!”

          “Quá đáng!”

          …

          Không náo nhiệt giống như người khác, Lâm Giác cúi đầu, an tĩnh lùa cơm trong chén, thật lâu sau, trên mặt vẫn như cũ nóng lên.

          Cậu vụng trộm liếc Giang Du Sâm yên tĩnh ăn gì đó một chút. Nam nhân đang gắp thức ăn, ngón tay nổi rõ khớp xương bao trên chiếc đũa làm bằng kim loại, nhẹ nhàng kẹp một miếng đặt trong chén, động tác đơn giản, lại làm cậu có chút tâm viên ý mã.

          Trong đầu của cậu như là đèn kéo quân, từng lần một chiếu lại hình ảnh của Giang Du Sâm.

          Nghe lời.

          Nghe lời…

          Mặt Lâm Giác đỏ bừng

          Khó có được ngày nghỉ ngơi, đám người làm liên tục không nghỉ suốt một tuần rốt cục cũng có thể thoáng phóng túng mình. Ăn liên tục hơn ba giờ, bên cạnh bàn đã chồng đống đĩa cao ngất cũng chưa có ý dừng lại, Ô Khang Đức còn hét lớn muốn tiếp tục thêm đồ ăn.

          Lâm Giác dù không uống rượu, nhưng bị rót cho không ít nước, vừa uống xong ly nước bụng đã đầy. Không chịu đựng nổi nữa, cậu rốt cục để đũa xuống: “Thật xin lỗi, tôi đi vệ sinh.”

          Đám người đang chém giết thống khoái, đương nhiên sẽ không quản trên bàn có thiếu một người không, chỉ có âm thanh Tiêu Ngụy Nhạc gào to: “Đi nhanh về nhanh nha!”

          Lâm Giác gật đầu đáp ứng, thân ảnh rất nhanh biến mất ở sau cửa.

          Một phút sau, Tô Tinh Châu cả ngày đều không nói lời nào cũng đột nhiên để đũa xuống, mở miệng nói: “Tôi cũng đi.”

          Ô Khang Đức ăn đến mệt mỏi, đang ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi, híp mắt khoát tay: “Làm sao cái này cũng muốn đi cùng lúc thế? Nhanh đi nhanh đi!”

          Tô Tinh Châu cúi đầu bước nhanh rời đi, Giang Du Sâm lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

          Anh nhìn thấy trong mắt Tô Tinh Châu chợt lóe lên ý lạnh.

          Giây lát, nam nhân đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Ô Khang Đức: “Ra ngoài hít thở không khí không?”

          Ô Khang Đức uống không ít, bị Giang Du Sâm nói thế này cũng cảm thấy có chút nghẹn, để đũa xuống sảng khoái đáp ứng: “Được, đi thôi, ra ngoài đi dạo.”

          Cửa gian phòng nặng nề đóng lại, ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh.

          Bên ngoài đã sớm tối đen, thậm chí cửa hàng trên đường cũng lần lượt đóng cửa, chỉ còn lại lẻ tẻ mấy nơi còn đang mở. Ánh sáng trắng mờ nhạt chiếu giữa đêm đen như mực cũng là một vẻ đẹp thật tĩnh mịch.

          Hệ thống sưởi trong phòng hơi mạnh, không khí lạnh bên ngoài làm Lâm Giác thoải mái hơn

          Ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt cậu vẫn còn hơi đỏ, thế là thuận tiện rửa mặt, lúc quay đầu lại, đột nhiên phát hiện sau lưng còn có người.

          Lâm Giác bị giật nảy mình, suýt thì đụng phải: “Tô Tinh Châu? Cậu cũng ra hóng gió sao?”

          Tô Tinh Châu không trả lời Lâm Giác, chỉ là dùng sắc mặt khó coi chăm chú nhìn cậu. Nửa ngày sau mới lạnh giọng hỏi: “Câu cùng Giang lão sư là quan hệ như thế nào?”

          Thanh âm Tô Tinh Châu mang theo địch ý rõ ràng, Lâm Giác đang nóng đến có chút choáng váng đầu óc nháy mắt bình tĩnh lại: “Cậu là có ý gì?”

          “Đêm hôm đó, tôi trông thấy cậu đi ra khỏi gian phòng Giang lão sư phải không?”

          Tô Tinh Châu cười nhạo, từng chữ đều kéo rất dài, còn cố ý nhấn mạnh mấy âm trong đó.

          “Không ngờ nhìn cậu ngay thẳng thuần khiết, hóa ra lại là kiểu người bò lên giường người khác.”

          Biểu lộ trên mặt Lâm Giác lạnh xuống, yên lặng nhìn gã: “Đêm hôm đó tôi không vào phòng Giang lão sư, tôi chỉ…”

          “Ha ha, ” Tô Tinh Châu vội vàng đánh gãy giải thích của Lâm Giác, móc ra từ trong túi một cái điện thoại di động, lướt mấy lần rồi ấn mở một tấm hình, tiện tay đưa cho Lâm Giác: “Vậy cậu xem nhìn, đây là cái gì?”

          Trên màn hình điện thoại di động chính là cảnh Lâm Giác đứng ở trước cửa phòng Giang Du Sâm lấy thuốc.

          Lâm Giác cầm điện thoại, ngón tay có chút run rẩy.

          Video quay có chút mờ, chỉ có mặt hai người là rõ ràng. Thân ảnh mơ hồ giao hòa, cánh tay Giang Du Sâm duỗi ra, giống như là Lâm Giác mới đi ra khỏi phòng, mà Giang Du Sâm lưu luyến không rời một lần nữa ôm lấy cậu.

          “Đưa đồ cho cậu, quan tâm cậu, thậm chí vì cậu mà không tiếc trước mặt mọi người vả vào mặt tôi, còn không chỉ một lần…” Tô Tinh Châu liệt kê từng thứ ra, khuôn mặt tinh xảo lúc đầu đã trở nên dữ tợn, “Vì cái gì? Cậu nói cho tôi biết, nếu như không phải cậu bán cái mông cho anh ấy thì tại sao anh ấy lại đối tốt với cậu như vậy? ? ?”

          Tô Tinh Châu hung hăng nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Giác: “Tôi chỗ nào không bằng cậu chứ? Diễn kỹ hay là tướng mạo? Rõ ràng người thắng định sừng khảo hạch là tôi! Rõ ràng tôi mới là nhân vật chính! Vì cái gì Giang thần chưa từng đã cho tôi một chút sắc mặt tốt? Vì cái gì người xem cũng càng thích cậu chứ không thích tôi?”

          Gã đã nhẫn nhịn rất lâu.

          Sau mỗi ngày kết thúc, Tô Tinh Châu đều sẽ lướt đạn mạc trên livestream cùng bình luận, mà gã rất nhanh phát hiện ra, Lâm Giác ngoài ý muốn làm người khác yêu thích.

          Khảo hạch đầu tiên, mặc dù Lâm Giác chờ định nhưng lại hấp dẫn một đám người xem chú ý, tất cả mọi người đều đau lòng cậu, thương hại cậu, cảm thấy cậu không nên bị đào thải, còn gã đã sớm được vào vòng trong nên không có gì bình luận, từ khi đó Tô Tinh Châu đã cảm thấy Lâm Giác cố ý.

          Sau này khảo hạch định sừng rõ ràng là gã thắng nhưng lại càng nhiều bình luận thuộc về Lâm Giác, nói Lâm Giác không may, ở trên đạn mạc động viên cậu.

          Đến lúc quay phim chính thức, Lâm Giác rõ ràng chỉ là một vai quần chúng nho nhỏ, nhưng hết lần này tới lần khác học viên khác quan tâm hắn, người xem quan tâm hắn, thậm chí vị Đại Phật như Giang Du Sâm cao lãnh cấm dục cũng chỉ ưu ái mình Lâm Giác. 

          Nghĩ đến thái độ lãnh đạm của Giang Du Sâm đối với mình, lòng đố kị hừng hực trong lồng ngực Tô Tinh Châu lại nhóm lửa, rất nhanh liền cháy lan ra.

          Gã lén lút theo dõi Lâm Giác, rốt cục quay được thứ này.

          Lúc đầu Tô Tinh Châu xem thứ này như lá bài tẩy của mình, mà việc trêu chọc lúc này trên bàn cơm đã nhóm lửa thùng thuốc nổ gã góp nhặt đã lâu.

          Dựa vào cái gì chứ, gã mới là trung tâm chú ý kia mà!

          “Cậu muốn làm cái gì?”

          Ánh mắt Lâm Giác lạnh xuống, lẳng lặng mà nhìn Tô Tinh Châu bởi vì kích động mà mặt mũi đỏ lên.

          Hô hấp Tô Tinh Châu kịch liệt phập phồng, như khiêu khích mà đối mắt với Lâm Giác: “Tôi muốn cậu vô điều kiện rời khỏi tiết mục.”

          Thanh âm của gã không ức chế nổi run rẩy, chỉ cần Lâm Giác đi, chỉ cần cậu ta đi, ánh mắt những người kia nhất định đều sẽ nhìn về phía gã đúng không? Gã mới là trung tâm sân khấu, là ngôi sao sáng rực rỡ nhất.

          Mắt Tô Tinh Châu đỏ lên: “Hi sinh cậu, bảo toàn thanh danh của anh ấy, lấy một đổi một, không quá đáng đi?”

          Lâm Giác mặt lạnh xuống, bờ môi nhấp thành một đường thẳng.

          Quần chúng ăn dưa căn bản sẽ không quản tiền căn hậu quả như thế nào, sẽ chỉ tin tưởng “chân tướng” bọn họ nhìn thấy, dù là cái “chân tướng” này đã trải qua chỉnh sửa.

          Mười một giờ đêm, livestream đã sớm tự động đóng lại, chỉ cần tấm hình này lưu truyền ra, hai người sẽ không nói ró được, thậm chí toàn bộ tổ tiết mục sẽ bị gán mác là “Quy tắc ngầm”.

          Cậu chỉ là tuyến mười tám, danh dự là việc nhỏ, nhưng mà Giang Du Sâm xuất đạo mười năm đến nay chưa hề truyền ra một tin tức xấu gì, Lâm Giác quyết không cho phép trên lưng Giang Du Sâm vì thế mà có ô danh.

          Thế nhưng mà cậu muốn rời khỏi như thế sao?

          Thật vất vả đi đến bước này, đây là cơ hồi đầu tiên cũng là duy nhất của Lâm Giác. Cậu còn chưa kịp nhìn Giang Du Sâm thêm vài lần, cứ như vậy bị kẻ gian làm hại, bị ép rời đi, Lâm Giác thực sự không cam tâm.

          Thấy bộ dáng Lâm Giác do dự, Tô Tinh Châu nhếch miệng nở nụ cười, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Không phải nói là fan hâm mộ của anh ấy sao? Không phải nói mình thích anh ấy thật nhiều năm sao? Chút chuyện này cũng không nguyện làm vì thần tượng sao? Không còn cách nào khác, chúng ta…”

          “Chờ một chút!”

          Lâm Giác thở sâu, đánh gãy gã.

          Không cần xoắn xuýt nữa.

          Cậu vốn theo Giang Du Sâm mà đến, đi theo nam nhân mà cậu luôn đặt ở đầu quả tim. Cậu không cho phép anh bởi vì chính mình mà long đong, dù là mảy may.

          Cậu cố gắng đi theo từng bước, đi đến bước này, cũng coi là thỏa mãn.

          Lâm Giác chậm rãi nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn.

          “Tôi…”

          “Đủ rồi! Đừng có hồ đồ!”

          Giọng đàn ông trung niên vang lên.

Chương 19

[Chương 17: Hôm nay không uống rượu]

          Nghe Tô Tinh Châu nói, biểu lộ Tiêu Ngụy Nhạc có chút cứng đờ.

          Tối hôm qua đúng là y và Khuông Sách lại chơi game, nhưng hai người sợ ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi nên cố ý trốn vào phòng tắm. Y còn hỏi Lâm Giác có thể ầm ĩ không, Lâm Giác nói không, hai người mới yên lòng chơi tiếp.

          Nhưng lúc này Tô Tinh Châu nói tới, y lại có chút không xác định được. Tính tình Lâm Giác từ trước đến nay rất tốt, có lẽ là cậu sợ tổn thương tình cảm nên không nói…

          Tiêu Ngụy Nhạc đang suy nghĩ miên man thì giọng nghi ngờ của ô Khang Đức truyền đến: “Hửm? Tối hôm qua có động tĩnh gì sao?”

          “Tôi không nghe thấy có cái gì mà, ” Hoàn An Nhàn cũng cau mày, nàng hỏi Giang Du Sâm, “Anh nghe thấy cái gì không?”

          Giang Du Sâm lắc đầu: “Không có.”

          Đám người hai mặt nhìn nhau, Nhiễm Hiểu Hiểu cũng nói tiếp: “Tối hôm qua tôi ngủ rất sớm, cũng không nghe thấy động tĩnh gì.”

          “Tôi cũng không có.”

          “Không nghe được gì hết.”

          Mắt thấy tất cả mọi người lắc đầu, lúc này Tiêu Ngụy Nhạc mới có chút yên lòng.

          Gian phòng của y và Tô Tinh Châu nằm ở hai phía biệt thự, người ở giữa đều không nghe thấy động tĩnh gì. Dù thế nào đi nữa thì thanh âm cũng không có khả năng vòng qua những người khác, chỉ truyền đến mình lỗ tai Tô Tinh Châu.

          Sắc mặt Tô Tinh Châu thay đổi, đáy mắt hiện lên một t xấu hổ: “… Thật xin lỗi, có thể là chất lượng giấc ngủ của tôi không tốt lắm.”

          Kế hoạch đẩy nồi lúc đầu thất bại, gã thở sâu, như thỏa hiệp mà cúi đầu xin lỗi: “Bất kể nói thế nào thì làm chậm trễ thời gian mọi người là lỗi của tôi, lần sau đi ngủ tôi nhất định sẽ mang nút bịt tai.”

          Bên trong lời nói Tô Tinh Châu vẫn có mấy phần hàm ý, nhưng ít ra vẫn có thái độ nhận lỗi. Thời gian eo hẹp nhiệm vụ lại nặng, Ô Khang Đức cũng lười so đo với gã, khoát tay một cái nói: “Được rồi được rồi, lần sau chú ý một chút, hiện tại nhanh đi trang điểm chuẩn bị đi.”

          Tô Tinh Châu gật gật đầu, sải bước đến phòng thay quần áo bên cạnh.

          Trong lòng Tiêu Ngụy Nhạc vẫn có mấy phần không thoải mái, nói với Khuông Sách: “Được rồi được rồi, vẫn là để hôm nào ba ba cùng con quyết một trận sống mái sau đi.”

          “Ừm.”

          Khuông Sách cũng hiếm khi không vui, thậm chí ngay cả Tiêu Ngụy Nhạc xưng là “Ba ba” đều không có mắng trở lại.

          Lại chờ trong chốc lát, Tô Tinh Châu thay quần áo hóa trang xong, Ô Khang Đức vỗ vỗ tay gọi mọi người tập hợp: “Tốt, cảnh tiếp theo chuẩn bị.”

          Quay chụp chính thức bắt đầu.

          Thanh âm run rẩy của Thái giám vang lên: “Thái tử đến —— “

          Hoàng đế đã rời giường ngồi trên long ỷ bên cạnh, hữu khí vô lực gật gật đầu: “Cho truyền.”

          Thái giám nói như vẹt: “Truyền thái tử —— “

          Thái tử vội vàng đuổi tới, quỳ xuống ở chính điện, cung cung kính kính: “Tham kiến phụ hoàng.”

          Hoàng đế mắt lạnh nhìn gã, không có ý tứ để gã đứng dậy.

          “Nghiệt tử!”

          Hoàng đế nói câu này tựa hồ đã hao hết tất cả khí lực trên thân, vừa dứt lời, lại ho khan mãnh liệt.

          “Khụ khụ! Khụ khụ! …”

          Trong mắt Thái tử tràn ngập lo lắng: “Phụ hoàng, người đây là làm sao vậy, làm sao đột nhiên lại nổi giận như vậy?”

          Hoàng đế nhìn gã chằm chằm: “Nghiệt tử, ngươi còn có mặt mũi hỏi! Hai canh giờ trước đó, ngươi ở đâu?”

          Thái tử liếc qua Đại hoàng tử cung cung kính kính đứng ở một bên, trong lòng như gương sáng, minh bạch hơn phân nửa. Gã cúi đầu, khinh miệt cười nhẹ một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu, cung cung kính kính trả lời: “Hồi phụ hoàng, nhi thần ở trong tẩm cung của người.”

          “To gan!”

          Không nghĩ tới thái tử sẽ sảng khoái thừa nhận như thế, Hoàng đế sắc mặt lại âm trầm một chút: “Nửa đêm canh ba ở tẩm cung của trẫm, cùng ái phi của trẫm gặp riêng, còn thể thống gì? ! Ngươi muốn làm phản hay sao? !”

          “Hụ khụ khụ khụ!”

          Một trận ho kịch liệt lại cuốn tới, Nhược Trúc vội vàng muốn vuốt lưng cho Hoàng đế. Lão vung tay lên, đẩy nàng xuống mặt đất: “Cút cho trẫm! Tiện phụ!”

          Nhược Trúc lảo đảo ngã xuống đất, đầu đập vào chân bàn, một dòng máu đỏ thẫm dần chảy ra từ trán.

          Thần sắc Thái tử biến đổi, cánh tay dường như muốn nâng lên nhưng cuối cùng vẫn không làm gì.

          “Bệ hạ, “

          Gã cung kính dập đầu, “Xin cho phép nhi thần giải thích.”

          “Nhi thần xác thực cùng quý phi nương nương gặp mặt, nhưng cũng không phải là tư thông.”

          “Nhi thần nghe nói tinh thần phụ hoàng không tốt, đêm không thể say giấc, đặc biệt vì phụ hoàng chuẩn bị chút huân hương an thần Tây Vực tiến cống, nhờ quý phi nương nương dâng lên cho người, muốn để ban đêm người có thể ngủ ngon giấc.”

          Thái tử ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn xem Hoàng đế, ánh mắt không có một tia trốn tránh: “Không biết giấc ngủ gần đây của phụ hoàng như thế nào?”

          Hoàng đế khẽ giật mình nhưng vẫn mặt lạnh như cũ, nhíu mày: “Vì sao không trực tiếp tiến cống lên?”

          Thái tử lại đập đầu: ” Lúc trước nhi thần đã tiến cống mấy lần, chỉ là bệnh phụ hoàng chậm chạp chưa khởi sắc, an thần hương tồn kho cũng không giảm bớt, lúc này mới ra hạ sách này, nhờ quý phi nương nương đốt chút an thần hương cho người.”

          “Phụ hoàng!” Đại hoàng tử ở một bên nhịn không được xen vào: “Đó căn bản không phải huân hương bình thường, nhi thần ngửi mùi kia rất cổ quái!”

          Biểu lộ Thái tử vẫn như cũ bình tĩnh, gã đã sớm phát hiện có người đang theo dõi mình, cho nên lần này đưa cho Nhược Trúc đúng thật là an thần hương bình thường Tây Vực tiến cống.

          “Phụ hoàng nếu không tin, có thể giao cho ngự y định đoạt. Nếu như kiểm tra được vấn đề gì, nhi thần nguyện ý nghe xử trí.”

          Ngữ khí Thái tử mạnh mẽ khí phách, Hoàng đế cũng bắt đầu có chút hoài nghi.

          Khoảng thời gian này đúng là lão cảm thấy giấc ngủ chất lượng tốt hơn chút, mà thái tử lại là bộ dáng trung thực như thế…

          Thái tử liếc đứng Đại hoàng tử một bên, lạnh lùng nói: “Phụ hoàng, nhi thần một lòng vì long thể người mà suy nghĩ, lại có người muốn châm ngòi ly gián quan hệ của nhi thần và người. Nếu như người tin vào xàm ngôn, ngừng dùng an thần hương này, chỉ sợ cuộc sống sau này càng thêm không an bình.”

          “Phụ hoàng!”

          Đại hoàng tử hấp tấp quỳ xuống: “Nhi thần chỉ là hảo tâm, thấy hai người lén lén lút lút mới tới nhắc nhở ngài thôi, lại nói an thần hương kia không chừng có vấn đề gì, mời phụ hoàng minh giám!”

          Hoàng đế nhìn bên này rồi nhìn bên kia, trong lòng một trận bực bội, lại có chút ủ rũ, cuối cùng cau mày khoát khoát tay: “Người đâu, đem an thần hương này giao cho Thái y viện.”

          Lão quay đầu nhìn về phía hai người quỳ trên mặt đất: “Trẫm mệt, các ngươi đều đi về trước đi.”

          Hai người cung kính lui ra, thái tử quay đầu liếc Nhược Trúc đang quỳ trên mặt đất một chút, cuối cùng chỉ đi nhanh ra.

          Trong tẩm cung an tĩnh lại, Nhược Trúc còn lẳng lặng quỳ gối, dù cho trên đầu có máu, cũng vẫn như cũ một cử động nhỏ cũng không dám.

          Hoàng đế nhàn nhạt liếc nàng một cái, không để ý đến, quay người trở lại long sàng.

          Lão có thể khoan dung với các con mình, nhưng không cần thiết thương hại một nữ nhân triệu là đến, vung là đi.

          Bóng đêm dày đặc, Nhược Trúc ở nơi đó mà thê lãnh quỳ gối.

          “Cắt!”

          Không thể không nói, Tô Tinh Châu thực sự có mấy phần thiên phú, mới quay lần đầu nhưng có thể cảm giác được gã âm tàn bạc tình bạc nghĩa. Ô Khang Đức lại chỉ điểm chỗ đứng mấy người, vấn đề lời kịch, lần thứ hai, lần thứ ba… Cuối cùng cảnh kết thúc vô cùng thuận lợi.

          Đến tám giờ, tập 1 thuận lợi hơ khô thẻ tre.

          Ô Khang Đức nhìn về phía camera man, thỏa mãn gật gật đầu: “Hôm nay chỉ tới đây thôi.”

          “Cảm ơn Ô đạo! Ô đạo vất vả rồi!”

          Thời gian còn sớm, Nhiễm Hiểu Hiểu đề nghị: “Ngày mai khó mà nghỉ ngơi, chúng ta cùng đi ăn xiên que thôi!”

          Liên tục quay chụp một tuần, tổ tiết mục chừa lại một ngày trống cho đám học viên đạo sư nghỉ ngơi, ngay sau đó liền tiến vào ghi hình tập 2.

          “Được!”

          “Lập tức đi!”

          Đề nghị của Nhiễm Hiểu Hiểu được nhiều người ủng hộ, đám người kề vai sát cánh lên xe.

          Đến quán đồ nướng, bầu không khí trong phòng rất nhanh nóng lên.

          Ăn đồ nướng uống bia là hợp nhất, Ô Khang Đức gọi một chục lon, liền nhớ lại chuyện lần trước Lâm Giác giúp Giang Du Sâm cản rượu. Hắn cố ý đưa một bình rượu cho lâm giác: ” Lâm Giác à, cậu nói ăn đồ nướng không uống rượu sao được?”

          Lâm Giác nhất thời không nghe ra ý tứ của Ô Khang Đức , nghiêm túc gật nhẹ: “Đồ nướng phối với bia quả thật có thể giải ngán.”

          Ô Khang Đức cười to: “Cho nên, cậu còn muốn thay Giang lão sư của cậu uống sao?”

          Mấy chữ “Giang lão sư của cậu” này Ô Khang Đức nói ra còn cố ý nhấn mạnh, Lâm Giác hiểu ra Ô Khang Đức là đang nhạo báng mình, lúng ta lúng túng nhìn Giang Du Sâm một chút, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

          Người trên bàn cũng kịp phản ứng, Tiêu Ngụy Nhạc ồn ào hăng say: “Cái này nhất định phải uống nha! Lâm Giác, đến lúc thể hiện “tình yêu” của cậu đối với Giang lão sư rồi!”

          “Đúng đúng! Nhất định phải uống!”

          Khuông Sách nhàn nhạt đề xuất: “Thổi bình đi.”*

          [Sữa: Nguyên cụm này mình không hiểu ý tác giả lắm nên sẽ edit không chính xác đâu]

          Da mặt trắng nõn của Lâm Giác có chút nóng lên, gương mặt hồng hồng, ngón tay nắm chặt phần cổ tinh tế của bình rượu thủy tinh, nhưng lại có người cầm lấy bình rượu từ trong tay của cậu, cất trên bàn.

          Ngón tay thon dài mơn trớn mu bàn tay của cậu, cảm giác ấm áp trên da thật lâu cũng không tiêu tan.

          “Lâm Giác hôm nay không uống rượu.”

          Giang Du Sâm nhàn nhạt mở miệng.

Chương 18

[Chương 16: Tối nay tới phòng tôi!]

          Rút kinh nghiệm từ mấy ngày trước đó, giáo viên cũng hiểu rõ hơn về trình độ của học viên, tiến độ quay có phần tăng tốc, thời gian trôi qua, rất nhanh đã tới cuối tuần, cũng chính là lúc kết thúc tập 1.

          Kịch bản tập 1 không tính là phức tạp.

          Sau khi Đại hoàng tử phát hiện Nhược Trúc cùng thái tử tư thông, luôn luôn bí mật theo dõi thái tử, muốn tìm ra chứng cứ mấu chốt, muốn nhổ tận gốc thái tử một lần luôn. Mà thái tử có thể ngồi ngay ngắn ở vị trí này mấy chục năm, đương nhiên cũng có thủ đoạn, gã rất nhanh phát hiện mình bị người theo dõi, thế là tương kế tựu kế với Đại hoàng tử.

          Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ lại nặng nề, sau nhiều ngày quay liên tục, hầu như học viên nào cũng quay cả ngày lẫn đêm, có rất ít thời gian nghỉ ngơi, nhưng cảnh cuối cùng cũng là cao trào của tập đầu tiên.

          Đại hoàng tử tận mắt nhìn thấy thái tử giao hương cho Nhược Trúc, quyết định trực tiếp yết kiến Hoàng đế, làm rõ huân hương có vấn đề.

          Một giờ chiều.

          Cảnh cuối cùng chính thức mở màn.

          Ở trước tẩm cung Hoàng đế, Lâm Giác cùng Khuông Sách theo thường lệ vào chỗ, đứng ở phía sau an tĩnh làm bối cảnh.

          Ô Khang Đức hô bắt đầu. 

          Đại hoàng tử vội vàng đi vào tẩm cung Hoàng đế, quỳ trên đại điện.

          “Nhi thần tham kiến phụ vương.”

          “Ái khanh bình thân.”

          Hoàng đế còn đang nằm trên giường, nhàn nhạt gật đầu, “Đêm khuya đến đây, khụ khụ, không biết, không biết có chuyện gì?”

          Thanh âm Hoàng đế khàn khàn, nói hai chữ liền ho khan hai tiếng, đau xót đã sớm xâm nhập vào phổi, phảng phất như nến tàn đau khổ giãy dụa trong cuồng phong sắp bị dập tắt.

          Cách đó không xa trên bàn sách, một trụ an thần hương đang âm thầm cháy lên.

          Khói mù màu xanh nhạt lượn lờ bay lên, như là tranh sơn thủy mờ ảo, phác hoạ ra sơn phong thung lũng, rất nhanh lại tiêu tán trong không trung, không lưu lại một chút vết tích.

          Nhược Trúc ở một bên dịu dàng ngồi bên người Hoàng đế, bàn tay nhợt nhạt kiên nhẫn tỉ mỉ dùng khăn tơ tằm giúp Hoàng đế lau miệng sạch sẽ, rồi lại bưng lên một bát ngọc con con xinh xắn đến bên miệng Hoàng đế: “Hoàng thượng, uống miếng nước đi.”

          Biểu cảm trên mặt Hoàng đế dịu xuống, ngửa đầu thuận theo uống hết mấy ngụm nước.

          Đại hoàng tử đứng dậy, đi đến bên cạnh giường bệnh của Hoàng đế, mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Nhược Trúc, biểu lộ nghiêm túc: “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng bẩm báo.”

          Uống nước vào khiến thanh âm Hoàng đế rõ hơn một chút, vẻ mặt vẫn là không che giấu được ủ rũ: “Nói đi.”

          Đại hoàng tử ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Nhược Trúc: “Nhi thần muốn hỏi quý phi nương nương, hai canh giờ trước ở nơi nào?”

          Thần sắc Nhược Trúc vụt qua một cái, lại rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh: “Ở tẩm cung bệ hạ.”

          Hoàng đế nhíu mày lại.

          Khoảng thời gian này tinh thần lão luôn không tốt, thường xuyên nửa mê nửa tỉnh, mà tính tình Nhược Trúc dịu dàng, tâm tư cẩn thận, từ sau khi hắn nhiễm bệnh, cũng phá lệ thiên vị nàng, cả ngày lưu nàng ở trong tẩm cung để thuận tiện nàng chăm sóc.

          Lúc nửa mê nửa tỉnh, lão thực sự mơ hồ cảm giác được Nhược Trúc ra ngoài một chuyến. Vốn dĩ lão cũng không quan tâm, nhưng bị Đại hoàng tử chỉ ra, trong lòng cũng hơi khó chịu.

          Đại hoàng tử tiếp tục truy hỏi: “Ở cùng một chỗ với ai?”

          Nhược Trúc dừng một chút, không trả lời thẳng vấn đề này: “Ta… Đi lấy an thần hương cho bệ hạ.”

          Giọng Đại hoàng tử cao lên tông 8, ép hỏi: “Cầm an thần hương, cần bí mật hội kiến thái tử sao?”

          Con ngươi Nhược Trúc bỗng nhiên co lại, khăn tay trên tay rơi xuống giường.

          Nàng vội vàng xoay người, siết khăn trong tay, thanh âm đang phát run: “Thần thiếp không biết ngài có ý tứ gì.”

          Hoàng đế bỗng nhiên nhíu mày: “Ái phi, đây là có chuyện gì.”

          Sủng phi của mình cùng con của mình lén lút hẹn hò, nhìn thế nào cũng mất mặt.

          Trên mặt Đại hoàng tử nở nụ cười bị hoàn cảnh ép buộc: “Phụ hoàng, không bằng chúng ta mời thái tử điện hạ tới trước mặt, ở một chỗ chân tướng sẽ rõ ràng.”

          Bờ môi Nhược Trúc mấp máy: “Cái này. . .”

          “Hụ khụ khụ khụ!”

          Hoàng đế kích động đến ho khan kịch liệt, Nhược Trúc vội vàng phủ phục, giúp Hoàng đế vuốt lưng, một bên ôn nhu nói: “Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp chỉ có một mình ngài, thiên địa nhật nguyệt có thể thấy được, ngài nhất định phải tin tưởng thần thiếp!”

          Hoàng đế ho khan dần dần bình phục lại, sắc mặt vẫn có chút thâm tím. Lão nhìn Nhược Trúc mặt mũi đầy khẩn trương, lạnh nhạt nói: “Nghe theo Đại hoàng tử nói đi.”

          “Cắt!”

          Câu kịch cuối cùng vừa nói xong, nhân viên đoàn phim liền đánh tấm*.

          [*: Mình đoán là cái này]

          Liên tục diễn nhiều lần như thế, trời vốn đang lạnh, trên người diễn viên cũng ướt đẫm. Nhân viên công tác tiến lên giúp Tiêu Ngụy Nhạc lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt, cũng có người tiến lên giúp đỡ Nhiễm Hiểu Hiểu dặm lại phấn.

          Ô Khang Đức nhìn cảnh quay, thỏa mãn cười cười: “Tất cả mọi người vất vả rồi, cảnh này quay giống rồi.”

          Tất cả mọi người thở một hơi thật sâu, ô Kant nói với nhân viên đoàn kịch: “Nghỉ ngơi mười phút rồi chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.”

          “Ô đạo…”

          Điều phối viên chạy tới, thần sắc khó xử.

          “Làm sao thế?”

          Ngữ khí điều phối viên sắp khóc: ” Tô Tinh Châu cậu ấy… Bây giờ còn chưa đến! ! !”

          “Cái gì?” Ô Khang Đức kinh hãi, “Còn chưa tới? Không phải đã nói cậu ấy chiều đến chờ diễn sao?”

          Điều phối viên càng sốt ruột hơn ô Kant: “Đúng vậy, nhưng bên này không liên lạc được với cậu ấy, điện thoại không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, chúng tôi đã phái người trở về tìm hắn.”

          Nghe nói có người biến mất, hiện trường nháy mắt lâm vào hỗn loạn, trong livestream cũng sôi trào:

          【  Ông trời ơi, Tô Tô xảy ra chuyện gì vậy? 】

          【  Xảy ra chuyện gì sao? 】

          【  Phi phi phi! Có thể tích đức cho miệng mấy người không! 】

          【  Hi vọng anh ấy bình an [ cầu nguyện ][ cầu nguyện ] 】

          【  Sao tôi lại cảm thấy là cậu ta ngủ quên nhỉ? Từ chỗ ở đến phim trường luôn có xe riêng đưa đón, có thể xảy ra chuyện gì? 】

          …

          Đang lúc tràng diện loạn càng thêm loạn, một nhân viên điều phối khác chạy tới, giơ điện thoại trong tay, hô lớn: “Liên hệ được với, liên hệ được với Tô Tinh Châu rồi!”

          Ô Kant vội vàng đi đến trước mặt hắn, nhíu mày hỏi: ” Xảy ra chuyện gì?”

          Nhân viên công tác chạy rất gấp, còn đang thở, hồi lâu sau thở mạnh ra: “Cậu ấy nói mình ngủ quên, lập tức tới ngay.”

          Đạn mạc còn đang chạy qua:

          【  Bộ mặt thật ở phía trước】

          【  Ba trấm luôn, đây cũng quá không chuyên nghiệp rồi đó 】

          【  Anh trai bình an là tốt rồi, chờ chút là được mà! Sao mấy người lại không biết đồng cảm 】

          【  Để cả đoàn phim chờ mà còn thanh minh hả? 】

          【  Chẳng lẽ khỏe mạnh không phải nên được quan tâm đầu tiên sao? 】

          【  Fan hâm mộ mấy người thật là trâu bò, đều cùng một giuộc không có đạo đức cả】

          【  Có sao nói vậy, không có ý thức tập thể đúng là rất quá đáng, lần này Tô Tinh Châu khiến tôi có chút thất vọng 】

          …

          Thấy sắp bị xé rách ra, ống kính trực tiếp vội vàng dời đi quay phong cảnh bên cạnh.

          Ô Khang Đức ở hiện trường tức giận nhưng lại không có biện pháp gì, khoát khoát tay với nhân viên công tác vừa liên hệ: “Bảo cậu ta tới nhanh lên.”

          Hắn sải bước đi đến bên cạnh khu nghỉ ngơi ngồi xuống, mi tâm nhíu chặt.

          Giang Du Sâm và Hoàn An Nhàn cũng đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, Ô Khang Đức vừa mới tới, không nhịn được chửi bậy: “Quá kém cỏi, thật sự quá kém cỏi, thật sự xem mình là diễn viên nổi tiếng sao!”

          Hoàn An Nhàn cũng lắc đầu, thần sắc hiện lên một tia không vui, ngược lại Giang Du Sâm vẫn duy trì biểu lộ lạnh lẽo, chỉ là lớp băng lạnh dưới đáy mắt càng dày thêm mấy phần.

          Diễn viên chính không đến, cảnh quan trọng tiếp theo đương nhiên cũng không tiến hành được, đoàn làm phim bị ép vào trạng thái đình công. Mà các học viên trong cái rủi có cái may cũng có cơ hội thở dốc trong chốc lát, từng người đi nghỉ ở khu nghỉ ngơi bên kia, cầm bình đi rót nước, hoặc thừa cơ dựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần một lúc.

          Đương nhiên, nhà tài trợ của tổ tiết mục cũng phi thường tâm cơ, bày tất cả sản phẩm được tài trợ ra để trên bàn cho các học viên nhấm nháp, tiện thể quảng cáo luôn.

          Một tuần này trên cơ bản mọi người đều ăn ở cùng một chỗ, đều là người mới tuổi tác tương tự nhau, sau một tuần quay chụp cường độ cao, quan hệ mọi người cũng đã thân mật không ít, xưng huynh gọi đệ lẫn nhau, tán gẫu trong lúc khổ mệt cũng là chuyện thường.

          Nhiễm Hiểu Hiểu cầm một cây thanh năng lượng* được tài trợ lên, xé mở nhét vào trong miệng: “Các đồng chí, ánh sáng thắng lợi đang ở trước mắt!”

          [*: Thanh năng lượng là đồ ăn nhẹ lành mạnh với khối lượng nhỏ, có thể cung cấp cho cơ thể nhiều năng lượng trong một thời gian ngắn]

          Khuông Sách cũng cầm lấy một miếng, thuận miệng hỏi, “Cho nên?”

          Bắp chân Nhiễm Hiểu Hiểu ung dung đung đưa: “Ngày mai được nghỉ ngơi á! Không phải nên vui vẻ một chút sao?”

          Tiêu Ngụy Nhạc ngồi ở một bên, lọt sâu vào trong ghế: “Đừng nói nữa, hiện tại mình chỉ muốn tranh thủ thời gian diễn xong trở về ngủ một giấc.”

          Khuông Sách liếc Tiêu Ngụy Nhạc một chút: “Thế này liền không được rồi? Thể lực cũng kém quá.”

          “Ai nói tôi thể lực kém? !”

          Bỗng nhiên Tiêu Ngụy Nhạc từ trên ghế ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Khuông Sách, “Sao có thể nói nam nhân không được chứ? !”

          Tự cho mình lúc nổi giận là sư tử, kỳ thật càng giống mèo con vừa tỉnh ngủ hơn.

          Khuông Sách khinh thường cười: “Tối nay tới phòng tôi không?”

          “Tới thì tới!” Tinh thần Tiêu Ngụy Nhạc tỉnh táo hẳn, mắt trừng thẳng, “Ai sợ cmn anh chứ! Đại chiến ba trăm hiệp!”

          Mọi người đều đang đứng đây, đương nhiên camera cũng sẽ tụ lại, trong đạn mạc thật sự muốn nổ tung.

          【  Tôi đệt đệt đệt đệt! Tôi vừa nghe cái gì vậy! 】

          【 Ông lão trên tàu điện ngầm đang nhìn điện thoại tôi】

          【  Tôi hoài nghi các người đang làm màu, chứng cứ vô cùng xác thực 】

          【  Tai bẩn quá, lỡ nghe thứ không nên nghe rồi】

          【  Hai nam nhân mạch phu* sao? Thật buồn nôn, thoát fan! 】

          [* mạch phu (麦麸): là một từ thông dụng trên Internet, có nghĩa là bán thối. Đề cập đến việc công khai và cố ý thực hiện các hành động không rõ ràng và thân mật với người cùng giới, hoặc dùng lời nói gạ gẫm về mối quan hệ đồng giới.]

          【  Lầu trên tỉnh lại đi, Đại Thanh vong quốc một ngàn năm rồi 】

          【  Hôn nhân đồng giới đã hợp pháp mấy chục năm rồi, sao còn có loại người ở trên núi cao thế】

          …

          Trước ống kính, Nhiễm Hiểu Hiểu cũng bất đắc dĩ nhìn bọn họ, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, giải thích với camera: “Khụ khụ, mọi người, không nên nghĩ nhầm.”

          “Tôi cảm thấy tôi vẫn nên giải thích cho các bạn một chút, hai người bọn họ nói đại chiến ba trăm hiệp, là chỉ chơi game đó.”

          Đạn mạc:

          【  Giấu đầu lòi đuôi 】

          【  Mặc kệ mặc kệ, tôi muốn xem là thật 】

          【  Diễn hơi giỏi nha! 】

          …

          Sau khi đạn mạc chạy qua, Nhiễm Hiểu Hiểu sợ thật sự sẽ ảnh hưởng không tốt, vội vàng nghiêm túc giải thích: “Đúng là chơi game đó, chính là hỏa nhân vùng rừng rậm gì gì đó. Hai người họ đang chơi cấp đặc biệt, chơi cả một đêm, ngày hôm sau mắt đều đỏ, giống như con thỏ mắt to trừng mắt nhỏ!”

          Trên Đạn mạc rốt cục bị kéo trở về.

          【  Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lâm Băng Hỏa Nhân* rừng rậm ha ha ha ha ha 】

          [*: là cái trò mà bên mình gọi là “cô bé nước và chú bé lửa” ấy =)))]

          【  Còn tưởng rằng là trò chơi cấp cao gì, trò này hồi trước học tiểu học tôi đã chơi rồi】

          【  Ha ha ha ha ha ha ha hai người cũng quá khôi hài đi, kịch liệt chiến đâu Lâm băng hỏa nhân bản rừng rậm một đêm là trình độ gì thế? 】

          【 Lâm băng hỏa nhân phiên bản rừng rậm nhớ trả tiền quảng cáo nhá 】

          【  Tôi đệt, CP này tôi chèo, đại lão x gà mờ 】

          【  Hai người có thể chơi game trên livestream không? Đột nhiên có chút hứng thú… 】

          …

          Trong đạn mạc đang thảo luận sung sướng, Nhiễm Hiểu Hiểu rốt cục buông lỏng một hơi, lại tùy tiện nói thêm vài câu, nói đến có chút miệng đắng lưỡi khô, cầm ly trên bàn ừng ực ừng ực uống mấy ngụm, khoát tay: “Không nói nữa, không nói nữa, nói thêm nữa tôi sẽ bị diệt khẩu mất.”

          Nàng hướng phía ống kính nháy mắt mấy cái: “Mọi người cũng nhớ thay tôi giữ bí mật nha!”

          Đạn mạc lại là một trận “Ha ha ha ha ha” .

          Nói chuyện vẩy nước công phu, Tô Tinh Châu rốt cục khoan thai tới chậm.

          Gã cởi áo lông bên ngoài xuống, một mặt cung kính đến trước mặt Ô Khang Đức cúc cung xin lỗi: “Thực xin lỗi ô đạo, hôm nay tôi ngủ quên mất, làm chậm trễ thời gian của mọi người.”

          Gã như có ý riêng mà nhìn Tiêu Ngụy Nhạc ngồi bên cạnh Khuông Sách: “Đêm qua… Thực sự không ngủ được.”

          Ô Khang Đức hỏi: “Tối hôm qua làm sao thế?”

          Sắc mặt Tô Tinh Châu khẽ biến, thấp giọng nói: “Tối hôm qua có chút ầm ĩ… Mơ hồ nghe được có người chơi game.”

          Hướng gió trong livestream rất nhanh thay đổi.

          【  Tôi còn vừa mới nghĩ, thức đêm chơi game sẽ không ảnh hưởng người khác sao? 】

          【  Tô Tô quá thiện lương, nếu là tôi bị đánh thức, chắc chắn tức giận đến đóng sập cửa, sau đó đánh với người kia một trận】

          【  Thế nhưng cả tổ tiết mục chỉ một mình cậu ấy ngủ quên, cũng có chút không thể nói nổi đi 】

          【  Nói không chừng là gian phòng của Tô Tô ở gần hai người kia, dù sao quấy rầy người khác đi ngủ thật rất không lịch sự】

          …

          [Sữa: Sau khi dịch đoạn Lâm băng hỏa nhân thì toi cũng chơi lại một ván :’33]

Chương 17