[Chương 25: Phúc lợi đặc biệt]

          Lâm Giác ngủ một giấc đến mê man, lúc mở mắt ra, xe đã sớm tắt máy, Giang Du Sâm đang ngồi ở trên ghế lái, cúi đầu nhìn điện thoại.

          Ánh sáng ngoài cửa sổ cũng đang tối xuống, trong xe cũng không có mở đèn, màn hình điện thoại di động chói mắt rọi vào mặt nam nhân, hiện ra góc cạnh rõ ràng làm khiến người khác tâm động.

          Lâm Giác hơi tỉnh táo lại, ngồi thẳng lên. Giang Du Sâm liếc mắt qua, đưa tay mở ngọn đèn trên trần xe ra.

          Ánh sáng vàng ấm áp tràn ngập tại trong không gian nho nhỏ của xe, Giang Du Sâm nhàn nhạt hỏi: “Tỉnh rồi?”

          Lâm Giác sờ sờ cái mũi, có chút xấu hổ: “Anh Giang… Em ngủ bao lâu vậy ạ?”

          Giang Du Sâm mở điện thoại, thời gian hiển thị ở góc trên bên phải màn hình phá lệ rõ ràng, 17: 23.

          Lâm Giác trong lòng giật mình, còn nhớ rõ lúc hai người ra khỏi “Ngự thiện các” là hơn một giờ, cho dù có tốn một giờ xe đến nơi đây thì Giang Du Sâm cũng đã ngồi chờ cậu mấy tiếng.

          Trong lòng của cậu tràn đầy áy náy: “Thật xin lỗi Anh Giang, em thật sự là ngủ như chết, em…”

          “Không sao.”

          Giang Du Sâm nhàn nhạt đánh gãy Lâm Giác xin lỗi, “Là anh không gọi em dậy.”

          Biểu tình trên mặt Nam nhân thanh đạm, thậm chí có chút lạnh lùng, trong giọng nói lại cất giấu một tia ôn nhu: “Mấy ngày nay đều không ngủ đủ, ngủ bù cũng tốt.”

          Lâm Giác đỏ mặt.

          Nếu như không phải đã xem đi xem lại tất cả các bộ phim Giang Du Sâm đóng thì cậu thực sự cho rằng mình đang đọc thoại của một bộ phim nào đó

          Lâm Giác ngất ngây nghĩ, đây coi như là phúc lợi đặc biệt của em trai sao?

          Ngược lại một mặt Giang Du Sâm trấn định, nhìn Lâm Giác đang trố mắt, nói: “Còn buồn ngủ sao? Ngủ tiếp một lúc nữa?”

          “Không cần!”

          Lâm Giác vội vàng lắc đầu, cậu đã để Giang Du Sâm đợi lâu như vậy, nếu như chờ thêm nữa, không cần fan hâm mộ Giang Du Sâm xuất mã thì cậu cũng sẽ tự sát làm gương.

          Hơn nữa bọn họ vẫn còn có chính sự phải làm.

          Lâm Giác ngẩng đầu, nhìn thấy phía ngoài trời đã tối đen, thậm chí ngay cả hiện tại bọn họ ở nơi nào cũng không thấy rõ lắm, không khỏi có chút uể oải.

          Mùa đông trời tối sớm, mặc kệ là muốn đi nơi nào cũng không tới kịp.

          Giang Du Sâm nhìn Lâm Giác ảo não ở trong mắt, ấn khóa xe. “Tích tích” hai tiếng, cửa xe thành công mở ra.

          “Không buồn ngủ nữa? Xuống dưới đi dạo một chút.”

          Lâm Giác sững sờ, từ trước đến nay luôn nghe Giang Du Sâm, đi theo xuống xe.

          Cách đó không xa có ánh đèn lờ mờ, tiếng người huyên náo, không biết thứ gì đang treo trên những chiếc đèn lồng nhỏ, chiếu sáng rực rỡ bầu trời đêm đen như mực.

          Tiếng loa quanh quẩn trong không khí: “Còn cách bắt đầu buổi biểu diễn pháo hai mươi phút nữa, du khách chờ xem pháo hoa vui lòng xếp hàng và vào từ cổng chính! Vui lòng vào theo thứ tự!”

          Mi tâm Giang Du Sâm nhăn lại, hơi đổi hướng, đi về phía phát thanh.

          Anh chọn thật lâu, cảm thấy nơi nào cũng không thích hợp, nên dứt khoát liền để Lâm Giác trong xe nghỉ ngơi. Không nghĩ tới trùng hợp nơi này đang bắn pháo hoa.

          Giang Du Sâm nhớ không nhiều, nhưng mơ hồ có ấn tượng, khi còn bé Lâm Giác rất thích những thứ sáng lóng lánh như thế này.

          Hai người đến gần, hóa ra nơi này là khu vui chơi lớn nhất thành phố B, dựa theo truyền thống hàng năm mùa đông đều sẽ thả pháo hoa.

          Lâm Giác lúng ta lúng túng nghĩ, khu vui chơi không phải gần mấy chục năm trước mới có sao? Cũng có thể học tập làm sao dung nhập nhân vật phương pháp sao?

          Bất quá đối với Giang Du Sâm, từ trước đến nay cậu vẫn vạn phần tín nhiệm, mặc dù lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi ra, vẫn như cũ ngoan ngoãn đi theo sau lưng Giang Du Sâm.

          Màn đêm trở thành cách tốt nhất để bọn họ ẩn danh, không cần lúc nào cũng bận tâm bị người qua đường phát hiện. Giang Du Sâm mang mũ lưỡi trai màu đen, mua hai tấm vé chiếu phim tối, hai người chen chúc theo đám người đi về phía lối vào.

          Giang Du Sâm cắm một tay ở trong túi, chân rộng dài, dáng người cực đẹp, cho dù không thấy rõ mặt, nhưng chỉ đứng giữa biển người chen chúc, cũng tuỳ tiện trở thành tiêu điểm. Tuy nhiên, bản thân anh hiển nhiên đã quen với việc này, cho nên không cảm thấy khó chịu chút nào.

          Đoàn xếp hàng tuy dày, nhưng tốc độ xét vé coi như nhanh, hai người rất nhanh liền thuận lợi tiến vào khuân viên.

          Mắt thấy người đến ngày càng nhiều, Lâm Giác rốt cục nhịn không được hỏi: ” Anh Giang, chúng ta phải đi đâu?”

          “Phía trước.”

          Bên trong công viên trò chơi rất ồn ào, Giang Du Sâm hơi xoay người, bờ môi dán bên tai Lâm Giác: “Không phải đã nghe rồi à, một lát nữa có biểu diễn pháo hoa.”

          Lâm Giác nuốt nước miếng: “Cho nên… Chúng ta là đến xem biểu diễn pháo hoa sao?”

          “Xem như vậy đi.”

          Lâm Giác bị lời nói của Giang Du Sâm làm cho ngơ ngác, thật sự không đoán ra được ý định thực sự của anh, chỉ có thể phỏng đoán lung tung: “Tiểu hoàng tử cũng thích xem pháo hoa sao?”

          Cậu đã nhìn qua kịch bản nhiều lần, bên trong thực sự không có đề cập tới cái gì liên quan đến pháo hoa.

          “Không biết.”

          Giang Du Sâm không quá để ý thu mắt lại.

          Trùng hợp lúc này, một đóa pháo hoa to lớn ở trên trời nổ tung, lưu lại ánh sáng rực rỡ mỹ lệ.

          Giọng nói từ tính của nam nhân ở trong tiếng ồn ào của đám người mơ hồ mông lung: “Nhưng anh cảm thấy em sẽ thích.”

          Lại một đóa pháo hoa nổ tung tại không trung.

          Lại một đóa nữa.

          Pháo hoa rực rỡ sắc màu chiếu sáng bầu trời đêm đen như ban ngày, âm thanh chói tai gần như là gõ vào tim của Lâm Giác, đồng thời cũng che giấu lời nói phía sau của Giang Du Sâm sạch sẽ

          Trái tim Lâm Giác như nổi trống, rõ ràng nhìn thấy môi mỏng của Giang Du Sâm khẽ mở, nhưng lại không nghe được gì, chỉ có thể nghe tiếng pháo hoa nổ tung cùng nhịp tim mạnh mẽ của mình.

          Cái này giống như là một giấc mơ chói lọi lại kiều diễm, nhưng so với mơ lại càng thêm hư ảo.

          Dưới ánh sáng ấy, biểu cảm của Giang Du Sâm lại ôn nhu như vậy.

          Tựa như là… trong mộng của Lâm Giác vậy.

          Lâm Giác hốt hoảng nghĩ, trong thời gian của trận pháo hoa này, hãy để cậu phóng túng tùy hứng một lần đi. Cậu hiện tại không muốn biết Giang Du Sâm nói cái gì, chỉ muốn khắc sâu câu nói “Cảm thấy em thích” kia ở trong lòng.

          Chỉ một lần này, chỉ trong một trận pháo hoa này thôi. Sau khi kết thúc, cậu sẽ xin lỗi Giang Du Sâm đàng hoàng.

          Cậu cam đoan, chỉ có lần này thôi.

          Lâm Giác thở sâu, đóng hai mắt lại rồi lại chậm rãi mở ra, khóe miệng tràn lên lúm đồng tiền nhàn nhạt.

          Cậu làm bộ không nghe thấy Giang Du Sâm, chỉ là ngẩng đầu lên nhìn đóa pháo hoa trên trời đó.

          Trong con ngươi óng ánh phản chiếu ảnh của pháo hoa, lộng lẫy lại rực rỡ.

          Hầu kết Giang Du Sâm bỗng nhúc nhích một cái, nhìn chăm chú một bên mặt nghiêm túc Lâm Giác, nhất thời lại cảm thấy nhịp tim nhanh thêm mấy phần.

          Thời gian tươi đẹp luôn luôn ngắn như vậy, cho dù dùng sức nắm chặt lại thì nó cũng sẽ chạy ra từ khe hở.

          Sau khi biểu diễn pháo hoa kết thúc, đám người tốp năm tốp ba rời đi, chung quanh dần dần an tĩnh lại.

          Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ tươi đẹp, sinh hoạt vẫn phải tiếp tục.

          Lâm Giác thở sâu, động viên tinh thần, ép buộc mình thoát ra khỏi bầu không khí kiều diễm vừa rồi, cố gắng giương lên một nụ cười: ” Anh Giang, vừa rồi anh nói cái gì? Tiếng pháo hoa quá lớn, em không nghe được.”

          “Không có gì, “

          Giang Du Sâm không quá để ý thu mắt, hỏi: “Xem có vui không?”

          “Ừm?”

          Lâm Giác không ngờ tới chuyển chủ đề nhanh như vậy, nhất thời hơi nghi hoặc một chút.

          “Pháo hoa, thích không?”

          Không có tiếng nổ làm nền, thanh âm của nam nhân vừa rõ ràng lại chọc người.

          Mặt Lâm Giác có chút đỏ.

          “Ừm… Thích.”

          Bên môi Giang Du Sâm câu lên mấy phần ý cười bí ẩn.

          “Vậy là tốt rồi.”

          Lâm Giác đỏ mặt liếc đi nơi khác.

          Giang Du Sâm cười, cho dù nhìn một vạn lần, anh cũng không miễn dịch được.

          Giang Du Sâm nâng cổ tay một chút nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm nữa, trở về đi.”

          Lâm Giác khẽ giật mình: “Trở về luôn sao?”

          Cho nên quả nhiên vẫn là chậm trễ tiến độ buổi chiều sao?

          “Đừng nghĩ lung tung, “

          Giang Du Sâm tuỳ tiện đoán được tâm tư Lâm Giác, “Vốn là đưa em đi nghỉ ngơi. Thư giãn điều độ rất có ích, không cần thiết phải thúc giục bản thân quá gấp.”

          Lâm Giác lúng ta lúng túng: ” Nhân vật kia…”

          “Từ từ sẽ đến, “

          Khóe môi Giang Du Sâm nhàn nhạt câu lên: “Tin tưởng anh.”

          Lâm Giác vẫn đang nôn nóng bất an tâm đột nhiên tại thời khắc này bình tĩnh lại, một chút một chút, mạnh mẽ bơm máu ra bên ngoài.

          Đây là mị lực chỉ có một mình Giang Du Sâm sở hữu.

          Dòng máu ấm áp chảy tới tứ chi, Lâm Giác nghiêm túc gật gật đầu, không còn suy nghĩ lung tung nữa: “Được.”

          Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.

          Hôm qua bọn Tiêu Ngụy Nhạc kết thúc muộn, khi trở về đã gần một giờ, bên trong gian phòng buổi sáng lại có camera, cuối cùng khi ngồi lên xe buýt, Tiêu Ngụy Nhạc mới có cơ hội “nghiêm hình tra tấn” Lâm Giác.

          Tiêu Ngụy Nhạc cười xấu xa, ngăn Lâm Giác ở chỗ ngồi: “Khà khà, nói một chút đi, hôm qua các cậu đã làm cái gì?”

          “Chỉ dạy như thường thôi.”

          Tiêu Ngụy Nhạc vừa nói xong, đột nhiên một giọng nói trầm thấp truyền tới từ phía bên cạnh.

          Không biết lúc nào, Giang Du Sâm chạy tới hàng sau, ngồi xuống vị trí lần trước anh ngồi qua, thần sắc đạm mạc chây lười, động tác cực kì tự nhiên.

          Tiêu Ngụy Nhạc: “?”

          Lâm Giác: “!”

          Đám người hàng sau: “! ! !”

          Qua rất lâu, Tiêu Ngụy Nhạc mới tìm về thanh âm của mình, ngượng ngùng nói: “Khục… Giang thần, sao ngài lại tới đằng sau rồi?”

          “Không được sao?”

          Mí mắt Giang Du Sâm cũng không nâng lên.

          “Nhưng, có thể…”

          Tiêu Ngụy Nhạc run rẩy gật đầu.

          Vị Đại Phật này càng ngày càng che chở Lâm Giác, thậm chí cả lý do cũng chẳng thèm tìm luôn?

          Có Giang Du Sâm ở đây, kế hoạch “nghiêm hình tra tấn” của Tiêu Ngụy Nhạc đương nhiên là thất bại. Lâm Giác lặng lẽ thở một hơi, lấy điện thoại di động ra, như ăn trộm mà nhắn cho Giang Du Sâm.

          [ Thụ miêu: Cảm ơn. ]

          Giang Du Sâm rất mau nhìn thấy.

          Anh nghiêng đầu nhìn Lâm Giác bên này, khóe môi nhàn nhạt câu lên một đường cong, trả lời:

          [ Ừm ]

          Một chữ cũng đủ làm Lâm Giác vui vẻ thật lâu, Giang Du Sâm trả lời cậu, chứng minh anh là vì cậu mới đến hàng sau.

          Lâm Giác đưa di động che ngực, một chút một chút, liền có thể cảm giác được một cách rõ ràng nhịp tim đang dồn dập của mình.

          Rất nhanh liền đến thời gian khởi hành, Ô Khang Đức cũng tới xe, hắn đứng ở phía trước liếc nhìn một vòng, rồi cũng trực tiếp đi tới phía sau.

          Đám người hàng sau: “? ? ?”

          Bình thường mà nói, chỗ sau xe sẽ tương đối xóc nảy, bọn họ người lại không nhiều, tất cả mọi người đều tranh cướp giành giật chỗ ngồi phái trước, sao đột nhiên hôm nay đằng sau thơm vậy?

          Ô Khang Đức đi đến ghế Lâm Giác, đưa một phần đồ vật trong tay cho Lâm Giác: “Tiểu Lâm à, hôm qua cậu không ở đây, chúng ta đã thương lượng cho cậu thêm một chút phần diễn.”

          “Wow ~ “

          Tiêu Ngụy Nhạc cố ý huýt sáo, hôm qua Ô Khang Đức cũng đã nói chuyện này, nhưng không trở ngại đến việc y trêu ghẹo Lâm Giác.

          Nhiễm Hiểu Hiểu ở hàng trước quay đầu, có chút ngượng ngùng nháy mắt mấy cái: “Cậu sẽ cùng tôi đối diễn nhé.”

          Biểu hiện tuần đầu của Nhiễm Hiểu Hiểu không tệ, dựa theo trước đó đã nói, là phải thêm hí. Mà người xem phim truyền hình của một đám thiếu nam thiếu nữ, cũng thích nhất xem tuyến tình cảm triền miên gút mắc.

          Nhiễm Hiểu Hiểu có quan hệ rất tốt với Lâm Giác, nàng rất thưởng thức sự nghiêm túc Lâm Giác, cũng thích vẻ đẹp thanh tú của Lâm Giác, nên không chút do dự lựa chọn Lâm Giác.

          Mà sự vất vả tuần đầu của Lâm Giác mọi người cũng đều nhìn thấy, ai cũng không có lời gì để nói, một tới hai đi, trong lúc Lâm Giác không ở đây cho cậu thêm phần diễn.

          Thêm phần diễn đương nhiên là chuyện tốt ngàn năm có một, Lâm Giác vội vàng nói cảm ơn, đón lấy kịch bản từ trong tay Ô Khang Đức lật ra.

          Sau khi Tiểu Hoàng tử cứu Nhược Trúc, từ đây Nhược Trúc liền ở trong phủ đệ của tiểu Hoàng tử, mỗi ngày nhìn tiểu Hoàng tử cùng ngự y học y thuật, sắc thuốc, viết phương… Tất cả đều bình thường vô vị, nhưng cũng là an nhàn mà lúc trước Nhược Trúc nghĩ cũng không dám nghĩ.

          Từ ngày đó Nhược Trúc quyết ý tiến cung trở đi, nàng chưa từng nghĩ tới có thể đào thoát từ trong nơi hoàng cung ăn người không nhả xương kia.

          Nàng cũng động tình với tiểu Hoàng tử.

          Mà từ trước đến nay tiểu Hoàng tử đối với chuyện tình cảm vẫn luôn ngu dốt chất phác. Trong cuộc đời của y chỉ có hai thứ y thuật cùng hoàng vị, trong nhận thức chỉ có hai loại người là “Ngự y” và “những người khác”. Sau khi gặp được Nhược Trúc mới phát sinh một chút cải biến, trong nhận thức biến thành ba loại người “Ngự y”, “Nhược Trúc” và “những người khác”, nhưng y không biết nên biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, cho nên chỉ một mực yên lặng bảo vệ người mình để ý.

          Nhược Trúc từ trước đến nay luôn dám yêu dám hận. Vào một đêm trăng thanh tĩnh, nàng hẹn trong rừng trúc tiểu Hoàng tử, quyết định dũng cảm một lần, chủ động tỏ tình với y.

          Nàng đã hôn tiểu Hoàng tử…

          Hôn …

          Thế mà còn có cảnh cậu cùng nhiễm Hiểu Hiểu hôn nhau?

          Lâm Giác lặng lẽ liếc mắt sang Giang Du Sâm bên cạnh, nhất thời có chút ngũ vị tạp trần.

          Để cậu hôn người khác trước mặt người mình thích, không khỏi quá mức tàn nhẫn.

          “Thế nào?” Ô Khang Đức cực kì hài lòng với kịch bản này, không khỏi cảm xúc tăng vọt, “Một tâm hồn thủng trăm ngàn lỗ được dịu dàng cứu rỗi, một kẻ không tin vào tình yêu, một người không hiểu được tình yêu, nhưng tình cảm mập mờ giữa hai người vẫn lặng yên lan tràn. Chậc chậc chậc, cảm giác cái CP này, tuyệt.”

          Giang Du Sâm cũng lấy từ trong tay Ô Khang Đức một phần khác kịch bản, lúc thấy mấy hàng cuối cùng, mi tâm của anh nhàn nhạt nhíu lên.

          Cảm xúc không vui lặng lẽ bốc lên, môi mỏng của Giang Du Sâm khẽ mở: “Cảnh hôn sau cùng, bỏ đi.”

          Lâm Giác là kiểu thiếu niên thanh tú môi hồng răng trắng, về sau đương nhiên đa số sẽ là fan mama và fan girl. Diễn cảnh thân mật kiểu này dễ khiến fan hâm mộ phản cảm.

Chương 26

[Chương 24: Làm hư bạn nhỏ]

          Qua một lát sau, nhân viên phục vụ thân mang trang phục cung nữ bưng món ăn lên bàn, nhiếp ảnh gia rốt cuộc tìm được chuyện mình có thể làm.

          “Khục, các lão sư ăn cơm đi, ăn cơm ăn cơm!”

          Giang Du Sâm gật đầu, ba người đều cầm đũa lên.

          Món ăn ở đây khá nhiều, gọi ít món thì bày ra bàn rộng rãi, hình dáng cũng độc đáo, có thể nói là hoàn chỉnh về màu sắc, hương thơm và hương vị.

          Anh trai kia không do dự nữa, lập tức cầm lấy đũa cúi đầu dùng bữa, cũng không nhìn hai người bên kia một chút.

          Dù sao nhìn cũng vô dụng, lại không thể chụp, chụp cũng vô dụng, lại không thể quảng bá.

          Trên bàn ăn hình vuông to lớn, Lâm Giác và Giang Du Sâm ngồi ở một bên, nhiếp ảnh gia ngồi đối diện.

          Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến nôI Lâm Giác vụng trộm liếc một chút liền có thể nhìn thấy lông mi đang nhàn nhạt hạ xuống của người bên cạnh, ngừng thở liền có thể nghe được một chút thanh âm dao nĩa va chạm nhau.

          Giang Du Sâm chú trọng lễ nghi trên bàn ăn, không nhìn ai, chỉ chuyên chú ăn thức ăn của mình.

          Chỉ lẳng lặng ở bên cạnh anh như vậy cũng khiến tâm tình trong lòng Lâm Giác đang không ngừng lên men.

          Chính là kiểu không cầu gì khác ngoài thỏa mãn và vui vẻ, cảm xúc giống như không kiềm chế nổi nữa muốn nhảy khỏi lồng ngực, thực sự muốn biểu hiện ra tâm tình yêu thích của mình.

          Có lẽ do ánh mắt Lâm Giác quá mức nóng bỏng, Giang Du Sâm nhàn nhạt giương mắt, hỏi: “Có chuyện muốn nói sao?”

          Lâm Giác bỗng dưng nhìn qua bên khác, như che giấu mà cầm đũa kẹp lên một khối nhỏ ngó sen hoa quế gạo: “… Không có, chỉ là đồ ăn chỗ này ăn rất ngon.”

Mùi gạo thơm quyện với hương vị thanh đam của lá sen truyền vào vị giác, xen lẫn chút ngọt ngào trong veo tràn ngập cả khoang miệng khiến đáy lòng Lâm Giác khẽ thở dài một hơi.

          Cậu hẳn là thỏa mãn.

          “Vậy ăn nhiều một chút.”

          Giang Du Sâm khẽ gật, không nói gì nữa.

          Lượng cơm ba người đàn ông trưởng thành ăn cũng không tính nhỏ, nhưng đúng là chọn món hơi nhiều. Đến cuối cùng, trong đó vẫn có hai món chưa đụng tới.

          Anh trai nhiếp ảnh ăn rất no, cảm thấy đồ ăn ngon lại quý như vậy vứt đi quá lãng phí, nhưng bây giờ thật sự ăn không nổi nữa. Hắn sờ sờ cái bụng no đến mức căng phồng, khóc không ra nước mắt.

          Giang Du Sâm để đũa xuống, thâm sau nói: “Còn lại không ít đồ ăn.”

          Anh trai kia điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, đồ ăn ngon như vậy để lại quá đáng tiếc, anh nhìn cái này còn có cái này nữa, đều chưa hề đụng tới!”

          Lâm Giác ngượng ngùng rủ mắt xuống: “Thật xin lỗi… Là tôi chọn nhiều quá.”

          “Ai nha ai nha”, Nhiếp ảnh gia vội vàng khoát khoát tay, “Tôi không có ý này.”

          Ngón tay Giang Du Sâm gõ nhẹ mặt bàn hai lần, nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn về phía anh trai chụp ảnh: ” Ban đêm chúng tôi muốn đến chỗ kia, cũng không tiện mang theo, anh đóng gói mang về nhà được không?”

          Tổ Tiết mục không đem đủ thợ quay phim cho nên “mượn” từ Ảnh Thị Thành chút thợ quay phim đến giúp đỡ. Anh trai này là người thành phố B, nhà cách chỗ này rất xa.

[Sữa: Tôi chắc chắn là ông này cố ý gọi nhiều để anh trai kia gói mang về =))]

          “Thật sao?”

          Mắt nhiếp ảnh gia lập tức sáng lên.

Mặc dù cũng là một phần không thể thiếu trong các chương trình tạp kỹ điện ảnh, truyền hình nhưng số tiền mà nhiếp ảnh có được không thể so với các ngành khác. Trong nhà cũng không dư dả, rất ít khi có cơ hội ăn uống cao sang như vậy nên hắn cũng muốn mang về cho vợ và con gái nếm thử.

          Nhưng lập tức, hắn lại có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, ánh sáng trong mắt ảm đạm đi không ít, “Hình như… Không tốt lắm đâu?”

          Hắn vốn đến đây quay, kết quả không chỉ có không quay chụp gì mà còn kiếm được một bữa cơm ăn, đúng là có chút không nói nổi.

          “Không sao, buổi chiều anh cũng không có gì công việc, trước tiên có thể trở về.”

          Ngữ khí Giang Du Sâm như cũ nhàn nhạt, lại bổ sung một câu, “Tiền lương như cũ.”

          Anh trai kia: “…”

          Được rồi, hắn nghe hiểu rồi, đây là đang đuổi khéo hắn đi chứ gì.

          Bất quá trái phải cũng không có gì tổn thất, cho dù ở đây cũng không quay được gì, còn phải thời thời khắc khắc nơm nớp lo sợ bị Ảnh đế phong sát*, còn không bằng vui vẻ đi thẳng về nhà.

          [* phong sát: có nghĩa là cấm tham gia công việc nhất định, hoặc cấm phổ biến ấn phẩm, một phần tin tức hay phát sóng chương trình]

          Anh trai chụp ảnh suy nghĩ mấy giây, quả quyết đáp ứng, “Được rồi, Giang lão sư, tôi đi về trước đây.”

          Giang Du Sâm gật gật đầu, gọi phục vụ tới đóng gói lại đồ ăn bọn họ chưa ăn, nghĩ một lát, lại chọn thêm hai món đặc biệt của tiệm.

          “Buổi sáng vất vả cho anh rồi, đây là món ăn đặc biệt của nhà hàng, anh cũng mang về ăn thử đi.”

          Trong lòng anh trai dâng lên một trận cảm kích, cảm thấy phần cẩu lương vừa rồi được ăn cũng không nghẹn như vậy nữa. Hắn chân tâm thật ý nói cám ơn: “Cảm ơn Giang lão sư.”

          Lâm Giác đứng ở bên cạnh, nhìn nhân viên phục vụ đưa lên đồ ăn đã đóng gói, lúc này mới hậu tri hậu giác.

          Cho nên, buổi chiều chỉ còn lại hai người cậu cùng Giang Du Sâm sao? !

          Quả thực giống như là…

          Nhiếp ảnh gia xách túi đóng gói trong tay, cười khoát khoát tay về phía hai người: “Vậy tôi đi trước đây, hai vị lão sư hẹn hò vui vẻ nha.”

          “.”

          Mặt Lâm Giác nóng đỏ bừng.

          Ngược lại Giang Du Sâm không phản bác lại lời anh trai chụp ảnh, chỉ khẽ gật đầu quay đầu nói với Lâm Giác: “Đi thôi.”

          Ngồi lên xe, nóng bỏng trên mặt Lâm Giác vẫn chưa có ý tiêu tán, ngược lại còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng hơn.

          Không gian trong xe không lớn, chỉ còn có cậu cùng Giang Du Sâm khiến nhịp tim Lâm Giác càng nhanh, qua thật lâu mới tìm về thanh âm của mình.

          Cậu khan giọng hỏi: “Anh Giang… Buổi chiều chúng ta phải đi đâu?”

          Ánh mắt Giang Du Sâm nhìn chăm chú phía trước, chuyên tâm lái xe: “Đến nơi em sẽ biết.”

          Lâm Giác gật đầu, ngoan ngoãn ngồi im, không quấy rầy anh nữa.

          Nơi hai người đến có vẻ còn rất xa, không biết ngồi bao lâu, Lâm Giác chỉ cảm thấy hơi ấm bao vây lấy thân thể, bất tri bất giác liền buồn ngủ.

          Tuần trước toàn bộ tổ tiết mục đều không ngủ đủ, mặc dù hôm qua xem như bù lại, nhưng cũng chỉ hạt cát trong sa mạc, thiếu ngủ quá nhiều như thế không phải vẻn vẹn mấy giờ liền có thể bù lại.

          Cậu gật gù như con gà mổ thóc, Giang Du Sâm nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái: “Buồn ngủ rồi?”

          “Không có không có.”

          Lâm Giác vội vàng lắc đầu, tiện thể ngồi thẳng lại, giống như là cách ngồi ngay thẳng của học sinh tiểu học.

          Lúc đầu làm phiền Giang thần lái xe chính là một chuyện rất quá đáng rồi, bây giờ lúc anh ấy nghiêm túc lái xe mình lại một bên ngủ, Lâm Giác hoài nghi mình có thể sẽ bị fan hâm mộ của Giang Du Sâm ám sát.

          Nhưng mà trên thực tế trong xe quá ấm áp, cũng quá an nhàn, chỉ chốc lát sau, sống lưng thẳng tắp của lại cong xuống, mí mắt trợn to chậm rãi dính vào nhau…

          Lâm Giác một lần nữa hung hăng gật đầu, bị chính mình làm giật nảy mình, đột nhiên mở to mắt.

          Trong lòng Giang Du Sâm có chút buồn cười: “Buồn ngủ thì cứ ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.”

          “Thật sự không sao, em không…”

          “Nghe lời.”

          “!”

          Lâm Giác lúc đầu còn muốn từ chối, nhưng nghe giọng nói trầm thấp từ tính Giang Du Sâm xong, quả thực cả người đều muốn hóa thành bột nhão.

          Mọi người đều biết, bột nhão không có tư duy cùng lòng liêm sỉ, Lâm Giác ngất ngây, bất tri bất giác nhắm mắt lại.

          Đúng lúc đèn đỏ, Giang Du Sâm chậm rãi dừng xe ở giao lộ, một tay khoác lên trên tay lái, tùy ý liếc sang vị trí phó lái một chút.

          Lâm Giác rõ ràng là rất buồn ngủ, nhưng trước đó vẫn luôn ráng chống đỡ, sau khi Giang Du Sâm nói không qua mấy phút, cậu liền tựa đầu vào cửa kính ngủ say.

          Lông mi thon dài rũ xuống, chiếc mũi nhỏ xinh nhẹ nhàng thở phập phồng, dù ngủ nhưng mi tâm vẫn như cũ nhíu lại, rõ ràng ngủ cũng không an ổn.

          Giang Du Sâm đột nhiên có chút không đành lòng.

          Quay phim là nghe nhìn và cảm nhận, khi đã chính thức nhận vai thì phải hòa nhập trọn vẹn cảm xúc của mình vào người đó, không chỉ là diễn mà còn là một phần của người kia, trong giai đoạn đó, càng không thể xuất diễn*.

          [Sữa: mình search trên mạng thì không thấy nhưng mà hiểu nôm na là đang diễn một nhân vật mà lại không nhập tâm, tách khỏi nhân vật đó ấy.]

          Trong lúc này, trong thân thể của cậu đang tồn tại hai người, cho dù nhân vật có tương tự với mình thì bản chất cũng sẽ khác biệt. Lâm Giác muốn cưỡng ép mình đối mặt và suy nghĩ vấn đề theo một người khác, kiềm chế cùng mâu thuẫn sẽ theo cậu.

          Lâm Giác không có kinh nghiệm gì, nhưng làm việc lại cực kỳ nghiêm túc, nỗi đau cũng sẽ cảm nhận sâu sắc hơn.

          Bất kể kỹ năng là gì, sau này vẫn sẽ có cơ hội học hỏi. Bây giờ đối với đứa trẻ vẫn còn bỡ ngỡ này quan trọng hơn có lẽ là thả lỏng và nghỉ ngơi.

          Nghĩ tới đây, nam nhân nghiêm túc thận trọng không khỏi bật cười.

          Anh đối với mình từ trước đến nay là khắc nghiệt không chừa chỗ trống, nhưng chuyển đối tượng từ mình sang lâm giác, ngược lại học được cách đau lòng.

          Mấy chục giây, đèn đỏ rất nhanh biến thành đèn xanh, ngón tay Giang Du Sâm gõ nhẹ trên tay lái hai lần, thay đổi chủ ý.

          Chiếc xe con màu đen chạy qua giao lộ, lái khỏi lộ tuyến ban đầu, dừng lại ở một bãi đỗ xe yên tĩnh gần đó.

          Giang Du Sâm quả thực không có gì kinh nghiệm nghỉ ngơi cùng buông lỏng, chỉ có thể dựa vào ký ức không nhiều lắm, hồi tưởng lại khi còn bé Lâm Giác thích đi chỗ nào, một bên lấy điện thoại di động ra tìm kiếm.

          Anh dừng xe xong, nghiêng đầu nhìn xem Lâm Giác đang lệch đầu trên cửa xe. Lâm Giác còn đang ngủ, mi tâm tựa hồ càng nhíu chặt hơn, không biết suy nghĩ cái gì, vẻ u sầu đậm đến nỗi không tan ra.

          Nam nhân trầm mặc nửa ngày, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc mềm mại tinh tế của thanh niên, nhẹ nhàng giúp cậu điều chỉnh độ cao thành ghế, sau đó chỉnh đầu của cậu, để cậu có thể ngủ được thoải mái hơn một chút.

          Khoảng cách của hai người rất gần, bầu không khí tĩnh mịch lại hài hòa, nếu như lúc này Lâm Giác tỉnh dậy chắc chắn sẽ trên mặt sẽ đỏ đến trực tiếp nhỏ máu xuống.

          Nhưng Lâm Giác thực sự quá mệt mỏi, hừ hừ hai tiếng cũng không có tỉnh lại, đổi tư thế dựa vào trên ghế dựa, tiếp tục mê man đi.

          Giang Du Sâm nhàn nhạt thu tay về, tiếp tục kiểm tra đại điểm thú vị gần đó.

          Anh tìm kiếm ba từ mấu chốt: “Nơi đi chơi ở thành phố B em trai thích”.

          Ấn mở kết quả tìm kiếm, ra đủ loại quảng cáo, Giang Du Sâm nhìn một chút Lâm Giác đang ngủ say bên cạnh, không chút do dự đóng lại trang web.

          Không phải KTV thì là quán bar, đây là đang làm hư bạn nhỏ.

Chương 25