[Chương 29: Du Sinh Bất Giác szd**!]

[ Du Sinh Bất Giác phiên âm pinyin là Yu Sheng Bu Jue, đồng âm với Du Sâm Lâm Giác (Yuchen Lin Jue). Trời ơi cái tên cp mình không hiểu lắm nên giải thích không mượt lắm, bạn nào giải thích mượt hơn thì giúp mình nha T. T]

          [**szd: Szd là một thuật ngữ internet bao gồm các chữ cái đầu của “is true” theo pinyin, có nghĩa là “là thật”.]

          Ở studio bên này, các học viên còn đang lo lắng chờ đợi.

          Không có điện thoại di động, mọi người cũng mắt to trừng mắt mắt nhỏ, hào hứng nói chuyện phiếm nãy giờ cũng mệt, cuối cùng có mấy người dứt khoát ghé vào cái bàn, dựa vào trên ghế dựa ngủ ngã trái ngã phải.

          Mắt thấy trời sắp tối đen, cảm xúc nôn nóng cũng càng lan ra nhiều hơn.

          Nhiễm Hiểu Hiểu ghé vào trên mặt bàn, dựa cánh tay của mình, hữu khí vô lực nói: “Khi nào bọn Ô đạo mới trở về thế…”

          “Ai biết được.” Một người nhún nhún vai, “HP* của tôi cũng khôi phục đầy rồi.”

          [*: HP: Health Point hay Hit Point, là thanh máu trong trò chơi]

          Tiêu Ngụy Nhạc bất đắc dĩ trừng mắt liếc hắn một cái, “Cậu còn lo HP trò chơi, trước tiên lo xem đêm nay có về được không đi đã.”

          “Đúng vậy, tôi sắp chết đói rồi.”

          Nhiễm Hiểu Hiểu chầm chập ngồi thẳng lên, ỉu xìu ỉu xìu: ” Bọn người Ô đạo cũng đi hơi lâu quá đi mất.”

          Khuông Sách nghiêng đầu nhìn nhân viên công tác bên cạnh, hỏi: “Các anh có biết nhóm Ô đạo lúc nào có thể trở về không?”

          Nhân viên công tác lắc đầu, thành khẩn nói: “Cái này chúng tôi thật sự không biết, chúng tôi cũng muốn tan tầm sớm một chút.”

          Khuông Sách lại hỏi: “Kia… Tổ tiết mục định đăng cái gì sao?”

          “Chắc là không đâu, tôi đã nhìn nhiều lần rồi.”

          Nhân viên công tác cũng ỉu xìu ỉu xìu, tiện tay móc Weibo ra lướt một chút. Một giây sau, nhịn không được “Dm” một tiếng.

          Khuông Sách nhíu mày, vừa muốn hỏi thì không biết là ai hô một câu: “Đến rồi đến rồi! Bọn họ đến rồi!”

          Đám người vội vàng ngẩng đầu, phát hiện thật đúng là mấy giáo viên đang đi tới bên này.

          Nhiễm Hiểu Hiểu giật mình một cái, tựa hồ nhảy từ trên ghế dựng xuống dùng lực vẫy tay: “Các lão sư! Nơi này!”

          “Thật xin lỗi, để mọi người đợi lâu.” Ô Khang Đức cười đáp lời, ba vị đạo sư cùng đi đến trước mặt mọi người, còn nhân viên công tác sau lưng đưa di động cho các học viên.

          Tiêu Ngụy Nhạc tiếp nhận điện thoại, như bảo bối ở mà hôn một ngụm lên, rồi không ngừng bấm màn hình liên tục: “Nhanh nhanh nhanh, HP của tôi cũng đầy rồi!”

          Khuông Sách: “…?”

          Người nào vừa rồi vừa mới dõng dạc thế nhỉ?

          Lâm Giác cũng nhận điện thoại từ tay nhân viên công tác.

          Đèn điện thoại không ngừng mà lóe lên, lúc cậu nhận điện thoại còn vang “Leng keng” một chút

          Màn hình bởi vì có tin mới mà tự động sáng lên, trên giao diện màn hình khóa là đống bình luận anti trả lời cậu.

          Nhìn trên màn hình đầy bình luận âm dương quái khí, Lâm Giác có chút không giải thích được, cẩn thận từng li từng tí giương mắt qua. Lúc ánh mắt chạm tới Giang Du Sâm thì đối diện với biểu lộ chây lười của nam nhân.

          Hô hấp Lâm Giác cứng lại.

          Giống như là biết gì đó, Giang Du Sâm nhếch miệng lên một chút, bên trong gương mặt thâm sâu ngậm ý cười, nhìn xa xa giống như những ngôi sao nhỏ vụn.

          Mặt Lâm Giác phút chốc đỏ bừng.

          Cậu loạn xạ liếc chỗ khác, ngón tay xóa toàn bộ thông báo trên màn hình, mắt không thấy tâm không phiền.

          Nhưng trái tim vẫn đập nhanh như cũ.

          “Ong ong.”

          Điện thoại Lâm Giác lại vang một tiếng.

          Cậu theo thường lệ muốn xóa đi, lúc mắt nhìn vào màn hình, thì ngón tay cứng lại giữa không trung.

          Kia là một tin nhắn Wechat.

          [ Sâm: Cảm ơn. ]

          “!”

          Con ngươi Lâm Giác đột nhiên co lại.

          … Quá mất mặt.

          Lên mạng đại chiến ba trăm hiệp với anti thì thôi đi, đằng này còn bị tóm tại trận.

          Cậu quả thực hận không thể tìm một cái hố chui vào.

          Ngược lại bộ dạng Giang Du Sâm không quá ngại ngùng, nhắn tin xong thì tiện tay thả điện thoại vào túi.

          Lâm Giác cũng chỉ có thể run rẩy ngón tay trả lời câu “Không sao”, nắm di động ở trong tay, lừa mình dối người làm bộ cái gì cũng không phát sinh.

          Sau khi tất cả mọi người đều lấy điện thoại xong, Ô Khang Đức ho nhẹ hai tiếng, mở miệng nói: “Trước đó không giải thích rõ ràng với mọi người, là chúng tôi không đúng. Tô Tinh Châu sở dĩ phải đi, là bởi vì cậu ta làm chuyện chạm đến giới hạn của chúng ta.”

          Biểu lộ các học viên nghiêm túc hẳn, từng người ngẩng đầu, không hiểu nhìn về phía Ô Khang Đức.

          Bàn tay Lâm Giác giấu ở ống tay áo cũng yên lặng nắm chặt.

          Ô Khang Đức tiếp tục nói: ” Trước đó chúng ta luôn bận tâm đến mặt mũi Tô Tinh Châu nên muốn âm thầm xử lý… Không nghĩ tới cậu ta khinh người quá đáng!”

          Ô Khang Đức nhíu chặt mày, Hoàn An Nhàn tiếp lời: ” Tô Tinh Châu theo dõi Lâm Giác, cầm ảnh chụp mập mờ uy hiếp Lâm Giác rời khỏi tiết mục. Nếu như không phải trùng hợp Ô đạo và Giang lão sư đi đến, chỉ sợ hiện tại người đi chính là Lâm Giác.”

          Ô Khang Đức tính tình nóng nảy, dù cố ý bảo trì hình tượng trước mặt các học viên, nhưng ngữ khí vẫn nhịn không được tức giận: “Chuyện phát sinh lúc chúng ta đi ăn đồ nướng lần trước. Chúng tôi vẫn luon chừa mặt mũi cho cậu ta, ngay cả các ngươi cũng không nói, không ngờ hắn quay đầu liền cấu kết với bên marketing nói xấu tổ tiết mục như vậy, không thể tha thứ!”

          Có học viên nhanh tay, ấn mở bài tuyên bố tổ tiết mục đăng trên Weibo, đằng sau còn bổ sung một đoạn màn hình giám sát.

          Tô Tinh Châu cuồng loạn gầm thét tự động phát ra trong đoạn ghi hình kia, âm thanh trong trẻo lúc đầu thay đổi, lộ ra đầy vặn vẹo dữ tợn.

          Hiện trường trầm mặc hai giây, Tiêu Ngụy Nhạc nện một quyền trên mặt bàn phát ra tiếng trầm thấp, nhịn không được mắng: “Đệt!”

          Nhiễm Hiểu Hiểu cũng ngồi không yên, tay cầm điện thoại đều đang run: “Ô đạo, bây giờ chúng ta có thể đăng Weibo không? Tôi muốn để cậu ta lộ nguyên hình! ! !”

          Lông mày Tiêu Ngụy Nhạc nhíu chặt, không thể tin nổi quay đầu nhìn về phía lâm giác: “Gã này thế mà làm như vậy với cậu? ! Sao cậu không nói cho anh! Ông đây sẽ đánh chết thằng này đầu tiên…”

          Khuông Sách liền vội vàng kéo y lại: “Tỉnh táo một chút, chính là sợ cậu xúc động, Lâm Giác mới không dám nói cho cậu.”

          Lâm Giác ngậm miệng, thấp giọng nói: “Nhạc Nhạc ca, thật xin lỗi.”

          Khuông Sách vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Không phải lỗi của cậu, đừng tự trách.”

          “Ai, ” Tiêu Ngụy Nhạc hung hăng thở dài một hơi, “Anh không trách cậu, anh chính là tức giận, tên Tô Tinh Châu này thật chẳng tốt đẹp gì!”

          Học viên khác cũng nhao nhao gật đầu: “Đúng vậy a đúng vậy a, không nghĩ tới Tô Tinh Châu vậy mà lại là dạng này.”

          “Lúc trước cậu ấy cũng rất kiêu ngạo, tôi cứ tưởng là chỉ mình tôi không thích.”

          “Lúc trước cậu ta cũng từng trừng tôi, dọa tôi sợ hết cả hồn.”

          …

          Trừ hai minh tinh hơi nổi tiếng thì những học viên nhiều hoặc ít đều từng bị Tô Tinh Châu lạnh nhạt. Lúc này tường đổ mọi người đẩy, cũng không có ai đứng ra nói giúp gã.

          Ô Khang Đức chờ đến khi các học viên kích động qua đi cũng dần dần phục hồi bình tĩnh. Hắn nhíu mày, đảo mắt một vòng nhìn học viên ở hiện trường: “Chân tướng chuyện này chính là như vậy, tổ tiết mục tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ để bất kỳ người nào không có vấn đề gì rời đi.”

          “Chúng ta cũng không phong tỏa dư luận, chỉ cần đừng ngôn luận quá mức kích động thì mọi người có thể tự do đăng bài trên Weibo. Tôi hi vọng mọi người ghi nhớ, các bạn là một diễn viên, nhưng trước đó, các bạn là một con người. Kỹ xảo, kinh nghiệm đều có thể học tập và tích lũy, nhưng nếu như ngay cả người cũng không làm được thì cho dù có kinh nghiệm diễn kỹ phong phú, cao siêu đến đâu thì cũng không có tác dụng.”

[Sữa: Làm gì thì làm nhưng mà nhớ làm người trước đã]

          Các học viên cũng tràn đầy cảm xúc, không biết là ai dẫn đầu vỗ tay, studio vang lên một trận tiếng vỗ tay kéo dài không dứt.

          “Tốt tốt, cũng đã xong rồi, ” Ô Khang Đức khoát khoát tay, lại khôi phục lại bộ dáng cười ha hả bình thường, “Xế chiều hôm nay mọi người cũng nghỉ ngơi đủ rồi, ban đêm chúng ta cố gắng chút, đuổi kịp tiến độ!”

          “A?”

          ” Ác quá đi mất!”

          “Đừng mà Ô đạo!”

          Đám người kêu rên oán trách, bầu không khí âm u rốt cục cũng dần dần khôi phục lại.

          Đương nhiên, đến cuối cùng, Ô Khang Đức cũng không nhẫn tâm như vậy. Ăn cơm tối xong, Ô Khang Đức bảo toàn thể thành viên ngồi xuống phòng họp khảo hạch, một lần nữa mở lại livestream, trực tiếp cùng người xem giải thích rõ ràng.

          Chủ đề trên Weibo đang sôi sùng sục, vô số người ăn dưa bở nhìn chằm chằm phát sóng trực tiếp của tổ tiết mục, vừa bắt đầu phát sóng đã lập tức kéo đến. Thậm chí khiến nền tảng phát sóng trực tiếp sập luôn, phải một phen rối loạn điều chỉnh mới khôi phục lại bình thường

          Sau khi điều chỉnh lại livestream, Ô Khang Đức ngồi nghiêm chỉnh mở miệng  nói trước ống kính: “Tôi tin rằng tất cả mọi người đều nhìn thấy video, ảnh chụp chúng tôi đăng trễ vào buổi chiều. Người sáng suốt tự sẽ có kết luận.”

          Đạn mạc xoát cực nhanh, chồng lên nhiều đến nỗi không thấy rõ.

          【  Một phen xoay ngược này quá trâu bò, chùy của tổ tiết mục thật tốt! 】

          【  Thật không nghĩ tới Tô Tinh Châu kia lại có bản mặt thế này, thiệt thòi cho tôi trước đó còn có ấn tượng không tệ với cậu ta, anti 】

          【  Ọe ọe ọe, Tô Tinh Châu làm gia buồn nôn quá 】

          【  Lâm Giác cũng thật thảm, vô duyên vô cớ bị liên lụy. Nghe giọng điệu kia chính là đố kị . 】

          【  Hu hu hu hu con nhỏ của mẹ chịu khổ rồi! Nhanh đến đây mẹ ôm một cái! ! ! 】

          【  Bị đối xử như thế cũng không có phàn nàn, quá kính nghiệp, thành fan 】

          …

          Ô Khang Đức dừng một chút, tiếp tục nói: “Hôm nay mở trực tiếp, là muốn cùng mọi người nói lời xin lỗi, là chúng tôi không giải thích rõ ràng sớm. Vốn chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ mới phát sinh chuyện như vậy. Về sau chúng tôi nhất định tăng cường quản lý, kịp thời thông báo, ở đây, chúng ta cũng cùng nhau tuyên bố, tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ để bất cứ người nào rời đi, hoan nghênh mọi người giám sát.”

          Đám người cùng đứng lên, cúi đầu về phía camera: “Thật xin lỗi.”

          Đạn mạc xoát càng nhanh hơn nữa, trực tiếp chồng ra bóng.

          【  Đừng xin lỗi mà, không phải là lỗi của mọi người 】

          【  Hu hu hu hu tim tôi đau quá a, rõ ràng người sai là tên tiện nhân kia mà toàn bộ tổ tiết mục phải xin lỗi. 】

          【  Mẹ không cho phép các con xin lỗi! 】

          【  Để gia xông lên! Đưa lửa cho gia 】

          …

          Mà lẫn bên trong một đám người thương tiếc, cũng xen lẫn mấy cái rõ ràng không đúng trọng điểm lắm.

          【  Không liên quan một chút, không ai thắc mắc quan hệ giữa Giang thần và Lâm Giác là thế nào sao? Tấm hình kia thật sự hơi mập mờ 】

          【? Tiết mục tổ đã giải thích rồi, chân con nhỏ của chúng ta bị đau, Giang thần đưa cho con tôi cũng không được à? ? ? Có biết đồng cảm không thế? ? ? 】

          【  Có gì nói đó, tôi làm fan Giang thần nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh ấy đưa cho người khác cái gì】

          【+1, miễn giám định, fan Giang thần chín năm đây. Đây là lần đầu tiên Giang thần chú ý một người】

          【? Lâu trước chính là anti hả? Giang thần không xào cp, cảm ơn, chỉ là quan tâm hậu bối thôi! 】

          【   dbq*, tôi là fan Giang thần. Tôi nhảy cp này một phút thôi, thật… 】

          [ *dbq: viết tắt của từ xin lỗi theo pinyin]

          【  Du Sinh Bất Giác* szd! ! ! 】

          【  Tên CP này! Khóa kín lại, chìa khoá tôi nuốt rồi! 】

          …

          Trên màn hình có thể nhìn thấy Đạn mạc xoát trong livestream. Tầng tầng lớp lớp Đạn mạc xoát qua làm Lâm Giác đang ngồi trong chỗ hẻo lánh phải sặc một cái.

          Đỏ mặt.

Chương 30

[Chương 28: Sao có thể để em ấy chịu ủy khuất chứ]

          Nhấp vào hotsearch, đứng đầu chính là Weibo của Tô Tinh Châu.

          @ Tô Tinh Châu: Thật xin lỗi, tôi đã nỗ lực hết sức rồi [ khóc lớn ][ khóc lớn ]

          Mấy vạn bình luận đầu ở dưới an ủi gã, cổ vũ gã… Mà bình luận được nhiều like nhất chính là hỏi Tô Tinh Châu vì sao lại bị đào thải.

          【@ Áo bông nhỏ của Tô Tô: Mỗi một kỳ livestream tôi đều nhìn thấy, Tô Tô biểu hiện biết tròn biết méo, không chỉ quay phim nghiêm túc mà quan hệ với những người khác trong tổ tiết mục cũng rất hòa hợp, sao đột nhiên lại bị loại bỏ? ? ? Chẳng lẽ là tổ tiết mục có nội tình sao? @ Chương trình Hí Cốt, mời ra mặt trả lời! ! ! 】

          Áo bông nhỏ của Tô Tô là một fan lớn của Tô Tinh Châu, quyền cao chức trọng, lời nói có trọng lượng, luôn luôn tự xưng là fan lý trí, bình luận như thế khiến những bình luận bên dưới cũng đều đang thảo luận vấn đề này.

          Nhưng dù sao đây chỉ là một bầy fan hâm mộ nhỏ đưa ra nghi vấn, hoàn toàn không có năng lực gì. Chủ đề chính thức bị nhen lửa, là bởi vì Tô Tinh Châu trực tiếp trả lời bình luận kia của @ Áo bông của Tô Tô.

          【@ Tô Tinh Châu V*: Không trách tổ tiết mục, là tôi không đủ khiến người khác ưa thích. [ bi thương ] 】

          Câu nói kia đúng là điển hình của bạch liên hoa. Ngoài mặt thì trông như đang an ủi fan hâm mộ, nhưng trên thực tế từng chữ đều đang nói mình bị oan ức. Fan hâm mộ vốn là cảm thấy hắn là bởi vì tấm màn đen mới rời khỏi, như thế rất tốt, “Không đủ làm người khác ưa thích”, quả thực ngồi vững cái thuyết pháp này.

          Fan hâm mộ bùng nổ, có người gửi bản thảo cho các tài khoản ăn dưa, có người người thêm tag # Tổ tiết mục « Hí Cốt » có nội tình #, còn có người làm thêm giờ để biên tập những lần diễn xuất thần của Tô Tinh Châu trong chương trình, tag @Chương trình Hí Cốt vào, tức giận đùng đùng chất vấn, bảo bọn họ khinh người quá đáng.

          【  Tô Tô diễn tốt bao nhiêu chứ, hốc mắt của ta đỏ hết bao nhiều lần rồi, muốn nói anh ấy bị loại, tôi là người đầu tiên không tin! 】

          【@ Chương trình Hí Cốt, ra đây ăn đòn đi! 】

          【@ Chương trình Hí Cốt, dựa vào cái gì loại Tô Tô chúng ta chứ, có tiền thì có thể một tay che trời muốn làm gì thì làm sao? Khinh người quá đáng! 】

          【  Mời tiết mục tổ trực tiếp giải thích! Còn Tô Tô một công đạo! 】

          Bình tĩnh xem xét, diễn kỹ của Tô Tinh Châu đúng là kém, mà ở trước mặt khan giả, hình tượng của gã vẫn luôn lạc quan sáng sủa lại giàu có tràn trề năng lượng, không chỉ có chủ động nói chuyện phiếm với học viên khác, mà còn cùng giao lưu kịch bản với giáo viên, thậm chí còn giúp nhân viên công tác của tổ tiết mục khuân đồ…

          Tô Tinh Châu bước ra từ chương trình sống còn, lúc đó có rất nhiều fan lâu năm bình chọn. Một fan đã biên tập ra tất cả hình ảnh của Tô Tinh Châu, cộng với ảnh chụp màn hình gã trả lời fan do nhiều tài khoản ăn dưa khác nhau gửi đến khiến cho chỉ trong chóc lát đã lên Weibo.

          Tô Tinh Châu dường như không ngờ tới sẽ náo loạn lớn như thế, rất nhanh liền xóa bỏ bình luận gã trả lời @ Áo bông nhỏ của Tô Tô kia, nhưng đã lên hotsearch thì không dễ dàng bình ổn lại như vậy.

          Người qua đường đều thích ăn dưa, huống chi đội hình giáo viên của « Hí Cốt » vô cùng khổng lồ, không chỉ có đạo diễn Ô Khang Đức nổi tiếng, diễn viên gạo cội Hoàn An Nhàn, mà còn có cả ảnh Đế Giang Du Sâm nóng nửa bầu trời, độ quốc dân cực cao.

          Càng ngày càng nhiều người đi đường và fan hâm mộ của Giang Du Sâm tràn vào, chỉ chốc lát sau, chủ đề trên Weibo liền “Nóng”.

          Ấn mở hotsearch, dưới phần bình luận đại khái có thể chia làm ba loại.

          Loại thứ nhất là fan hâm mộ của Tô Tinh Châu, mạnh mẽ lên án cho thần tượng gặp phải đối đãi không công bằng, muốn tổ tiết mục cho một lý do; loại thứ hai là fan hâm mộ của Giang Du Sâm cùng các giáo sư khác, tin tưởng vững chắc tổ tiết mục không có vấn đề, yêu cầu fan hâm mộ Tô Tinh Châu không cố tình gây sự; loại thứ ba thì là không có quần chúng ăn dưa, thuần túy đến ăn dưa xem kịch.

          Nhưng vô luận như thế nào, ba loại người này đều mong muốn giống nhau, muốn tổ tiết mục công bố lý do loại Tô Tinh Châu.

          Tiêu Ngụy Nhạc đã sớm không nhìn được Tô Tinh Châu, gã bị đào thải, y là người đầu tiên vỗ tay khen hay. Khi nhìn thấy bình luận của fan dưới hotsearch, y giận không chỗ phát tiết, tức giận nói: “Ai mà biết được cậu ta có phải bị phát hiện ra gì đó nên mới phải đi hay không chứ, đến lúc bị khui ra thì không biết ai phải khóc à.”

          Mọi người đều biết Tiêu Ngụy Nhạc và Tô Tinh Châu không hợp nhau, nhất thời cũng không nói tiếp, vẫn là Nhiễm Hiểu Hiểu chăm chú nhíu mày, hỏi dò: “Cho nên… rốt cuộc là vì sao anh Tô Tô bị loại chứ? Mấy người các cậu có biết không?”

          Đám người đều lắc đầu, biểu lộ tràn đầy nghi ngờ, Lâm Giác có chút cúi đầu xuống, liếc nhìn bình luận bên dưới.

          Hotsearch treo trên càng lâu, fan càng tìm được ra nhiều thứ, đục nước béo cò cũng có.

          【  Mọi người nhìn cái này, trước đó Tô Tô cùng người tên là Lâm Giác vẫn luôn cạnh tranh, có phải là Lâm Giác có hậu trường vững chắc? 】

          【  Lúc livestream đã nhìn fan hâm mộ của Lâm Giác không vừa mắt, chỉ cần cậu ta ra sân là sẽ xoát Đạn mạc, giống như là thuỷ quân vậy 】

          【  Các chị em nhìn đoạn này này, ánh mắt của Tô Tô khi nhìn thấy Lâm Giác cũng thay đổi, đầy uất ức 】

          【  Đây quả thực có thể xem là bằng chứng đi đi 】

          【  Tôi thấy tên Tiêu Ngụy Nhạc cũng không phải người gì tốt, vẫn luôn hung dữ nhìn chằm chằm Tô Tô, còn sặc anh ấy mấy câu 】

          【  Đúng vậy a, không phải trước đó Tô Tô còn nói Tiêu Ngụy Nhạc và Khuông Sách ban đêm chơi game khiến anh ấy ngủ không ngon sao? 】

          【  Đều không phải thứ gì tốt đẹp 】

          【  Trời ạ đau lòng quá, Tô Tô của em thật đáng thương a 55555 】

          Cũng có chút người bắt đầu chất vấn ban giám khảo của tổ tiết mục.

          【  Đây gọi là chuyên nghiệp sao? Đột nhiên có chút hoài nghi, sợ không phải là có nội tình 】

          【  Có Giang thần tham dự còn như thế này? Đến cùng là hậu trường lớn đến nỗi Giang thần lay động được, hay là… ? 】

          【   Xùy xùy, lúc đầu coi chương trình này rất mới lạ, thành viên tổ chế tác cũng mạnh, rất chờ mong, hiện tại xem ra không cần xem nữa. 】

          【  Xem xét hợp lý, không fan không anti, tôi thấy không giống như là hậu trường của học viên lớn mạnh mà giống như là đạo sư có vấn đề 】

          【  Lầu trên +1, lúc xem livestream đã cảm thấy Giang Du Sâm quá nghiêm khắc, kết quả bây giờ lại ra dạng chuyện này, đáng suy nghĩ sâu xa. 】

          【+10086, muốn nói nhưng sợ fan hâm mộ của anh ta nên không dám. Cậu Lâm Giác kia vòng đầu biểu hiện không tệ nhưng lại bị Giang Du Sâm làm khó dễ một hồi lâu, lúc ấy đã có người nói có phải là có nội tình 】

          …

          Lâm Giác hít sâu.

          Fan hâm mộ điên lên luôn luôn cắn loạn, bình luận anti của cậu, cậu có thể tiếp nhận, nhưng cậu không cách nào khoan nhượng để Giang Du Sâm bị người nói xấu. Cậu đăng nhập nick clone Weibo của mình cực nhanh, nghiêm túc đánh chữ trả lời.

          【  Không phải đâu, con người Giang thần đặc biệt tốt, bí mật chiếu cố học viên, đối xử với Lâm Giác cũng rất tốt, đã giúp cậu ấy rất nhiều lần. 】

          【 Giang thần không tài nào nhằm vào Lâm Giác, cũng không có nhằm vào bất cứ người nào 】

          【  Năng lực của Giang thần rõ như ban ngày, căn bản không cần nội tình! 】

          …

          Ngay tại lúc Lâm Giác đang lấy sức một mình phản bác những cái bôi đen kia, mấy vị đạo sư đi nhanh tới. Ô Khang Đức cầm đầu sau khi tới chuyện đầu tiên là cắt phần livestream đang dang dở kia.

          Trong mỗi phòng phát sóng trực tiếp đều treo một câu: [Chương trình phát sóng trực tiếp vào buổi chiều đã bị hủy vì một số lý do, và thời gian sẽ được xác định sau.]

          Trực tiếp đột nhiên không còn, Đạn mạc càng sôi trào.

          【  Đệt? Xảy ra chuyện gì? 】

          【  Vốn đang tưởng là có người ké fame, hiện tại xem ra là thật sự có gì đó sao? 】

          【  Sao lại không phát tiếp thế ? Sau này còn phát nữa không? 】

          【  Không muốn đâu ! Đừng xảy ra chuyện mà hu hu hu hu! 】

          …

          Ở hiện trường, ngữ khí Ô Khang Đức coi như tỉnh táo, nhưng mi tâm nhíu chặt vẫn lộ ra cảm xúc bực bội.

          “Tất cả mọi người nhìn thấy tìm kiếm trên hotsearch rồi đúng không?”

          Sắc mặt Hoàn An Nhàn cũng hoàn toàn lạnh xuống, mặt như băng sương nói: “Cụ thể như thế nào, đoàn làm phim bên này sẽ cho phía truyền thông giải thích. Nhưng trước đó, xin mọi người không lên tiếng trên Weibo.”

          Ô Khang Đức nói tiếp: “Trước đó, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn nổi lên, xin mọi người giao di động cho chúng ta cất giữ.”

          Mấy người đi theo phía sau nhân viên công tác đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chống ra một cái túi, ra hiệu đám người đưa di động đặt ở bên trong.

          Các học viên hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm sao bây giờ. Giang Du Sâm từ trước đến nay hiếm khi nói chuyện nhàn nhạt mở miệng: “Yên tâm, sẽ giúp các bạn giữ gìn kỹ càng.”

          Ngữ khí nam nhân lười nhác, từng chữ từng câu uy nghiêm lại không cho cự tuyệt. Tiêu Ngụy Nhạc kịp phản ứng đầu tiên, ho khan hai tiếng, rồi đưa di động đưa cho nhân viên công tác.

          “Chúng ta không có ý này đâu, là không nghĩ tới tình huống nghiêm trọng như vậy. Tổ tiết mục đảm bảo đương nhiên chúng tôi yên tâm, coi như là giúp tôi giữ điện thoại.”

          Khuông Sách cũng im lặng, không lên tiếng bỏ di động vào cái túi kia, ngay sau đó Nhiễm Hiểu Hiểu và học viên khác cũng bỏ vào.

          Lâm Giác mở khóa điện thoại, nhanh tay bấm gửi bình luận. Lúc này mới là người cuối cùng bỏ di động vào.

          “Cảm ơn mọi người thông cảm.”

          Hoàn An Nhàn tiếp nhận cái túi từ trong tay nhân viên công tác, sắc mặt hơi nguội đi, “Tổ tiết mục sẽ cho mọi người công đạo.”

          Ô Khang Đức ho nhẹ hai tiếng: “Mấy ngày nay mọi người đều vất vả rồi, bây giờ ở đây nghỉ ngơi, buổi chiều chờ thông báo xác nhận thời gian quay.”

          Đám đạo sư bước nhanh rời đi, để các học viên còn lại một mặt mờ mịt

          Tình thế nghiêm trọng, Ô Khang Đức thậm chí còn cho bọn họ nghỉ, theo lý thuyết, bọn họ phải cảm thấy trong cái rủi có cái may.

          Nhưng làm thanh niên hiện đại nghiện di động, không có điện thoại, đám người cũng chỉ có thể mắt lớn trừng mắt nhỏ, suy đoán đến cùng là tình huống như thế nào. Ai cũng không vui, huống họ đều nhìn thấy bình luận chửi mình trên hotsearch, cũng sợ bị liên lụy.

          Sau khi Ô Khang Đức đi, Tiêu Ngụy Nhạc thọc Lâm Giác, xích lại gần nhỏ giọng hỏi: “Cậu quen với Giang thần, anh ấy có lộ ra vì cái gì Tô Tinh Châu lại đi không?”

          Lâm Giác do dự lắc đầu.

          “Không biết.”

          Cậu đương nhiên tin tưởng Tiêu Ngụy Nhạc, chỉ là cậu không biết tổ tiết mục dự định đáp lại chuyện này thế nào. Trước lúc đó, người biết chân tướng càng ít thì càng ít xảy ra ngoài ý muốn, cẩn thận sẽ chạy được thuyền vạn năm*.

          [Cẩn thận chạy được thuyền vạn năm (小心驶得万年船): là phần đầu trong câu “Thận trọng có thể bắt được ve sầu, cẩn thận có thể làm được thuyền vạn năm” có nghĩa là phải suy nghĩ cẩn thận, hành động thận trọng và đề phòng đúng mức thì ngay cả những con ve sầu nhạy cảm và khôn khéo nhất cũng có thể bị bắt, thận trọng thì dù chèo thuyền 10.000 năm tuổi cũng có thể bình an vô sự ( thuyền lâu năm thì sẽ bị mục, khó chèo nguy hiểm). Là một phép ẩn dụ chỉ việc phải cẩn thận và thận trọng để được bình an vô sự.]

          Tiêu Ngụy Nhạc cũng không để ý, bĩu môi: “Dù sao biết không phải chuyện gì tốt là được.”

          Trong phòng họp to lớn, mặt ba vị giáo viên như băng sương.

          Ô Khang Đức hung hăng vỗ xuống bàn: ” Tô Tinh Châu này thật chẳng ra gì, thế mà còn làm một màn như thế!”

          Mặt bàn làm từ đàn hương nhiều năm có chút rung lên, khiến cho một chiếc điện thoại trên cùng của túi cũng rung theo.

          Hoàn An Nhàn dựa vào trên ghế dựa, lông mày vặn chặt: “Làm sao bây giờ?”

          Ô Khang Đức từ trong túi móc ra điện thoại di động của mình, hơi giơ lên nói: “Ông chủ của quán đồ nướng là bạn của tôi, tôi gọi điện thoại hỏi thì bên kia nói có camera HD tiếng rõ ràng, nếu như cần có thể lấy giúp chúng ta.”

          “Trực tiếp phát ra sao?” Hoàn An Nhàn có chút do dự, “Đúng là chứng minh được đúng là Tô Tinh Châu có vấn đề nhưng cũng sẽ đẩy Giang lão sư và Lâm Giác lên trên đầu sóng ngọn gió, đặc biệt là Giang lão sư.”

          Nếu như muốn tuôn đoạn giám sát kia ra, vậy chắc chắn cũng phải đưa tấm hình kia.

          Tấm hình kia lại rất mơ hồ, cho dù có camera trước đó giải thích, nhưng vẫn sẽ có thể tạo thành chấn động với danh dự của Giang Du Sâm.

          Giang Du Sâm danh khí lớn, độ quốc dân cực cao, lưu lượng mang tới cũng vượt mức bình thường, có rất nhiều truyền thông và người đều nhìn chằm chằm anh, muốn khai thác có chút chuyện hay, từ đây một pháo gặp may. 

          Hoàn An Nhàn tiếng nói vừa dứt, một tiếng rung nhè nhẹ vang lên.

          Một tiếng, rồi lại một tiếng nữa.

          Thanh âm kia không lớn, nhưng mọi người đều hết sức quen thuộc —— là thanh âm nhắc nhở của Weibo.

          Lông mày Ô Khang Đức càng nhíu chặt mày: “Điện thoại của ai kêu thế? Không phải đã nói không được đáp lại sao?”

          Hoàn An Nhàn chỉ chỉ miệng túi lỏng lẻo: “Hình như là ở trong đó.”

          Ô Khang Đức vội vàng mở ra miệng túi ra, Giang Du Sâm liếc mắt liền thấy điện thoại Lâm Giác đật ở phía trên đầu lóe lên.

          Anh vươn tay, cầm điện thoại Lâm Giác lên, tin nhắc nhở chưa đọc đúng là có mấy cái đến từ Weibo.

          【@ Mộc Mộc muốn nước, sao cậu lại biết rồi? Mở thiên nhãn à? 】

          【@ Mộc Mộc muốn nước, thật khôi hài, cậu là học viên nào ở hiện trường à? Fan hâm mộ muốn tẩy trắng cũng phải có trình độ chút đi chứ】

          【@ Mộc Mộc muốn nước, cậu đang đoán mò chứ gì. 】

          …

          Giang Du Sâm trầm mặc lướt bình luận của mấy người đó, rất mau tìm được bình luận Lâm Giác viết.

          Ánh mắt của anh khẽ nhúc nhích.

          Lâm Giác dùng nick clone viết rất nhiều bình luận trên Weibo, mỗi một cái đều nghiêm túc phản bác lại những anti kia, nói cho bọn họ biết nam nhân tên Giang Du Sâm tốt bao nhiêu.

          Rõ ràng người châm chọc khiêu khích cậu càng nhiều, nhưng chưa từng cãi cho bản thân một câu.

          Ô Khang Đức còn đang hỏi bên cạnh: “Đây là điện thoại ai? Nhắn gì thế?”

          “Không có gì.”

          Giang Du Sâm tắt màn hình, “Là nick clone.”

          Ô Khang Đức hơi buông lỏng một hơi: “Vậy là tốt rồi, hù chết tôi, còn tưởng rằng tay ai nhúng vào nữa chứ.”

          Giang Du Sâm một lần nữa để điện thoại Lâm Giác vào trong túi, mí mắt nhẹ vén lên.

          “Tôi đồng ý đăng camera giám sát lên.”

          Có một đứa nhóc thật tình vì anh tranh cãi với người khác như thế, sao anh có thể để em ấy chịu oan ức chứ.

Chương 29

[Chương 27: “Thích, rất thích.”]

          Lâm Giác chạy chậm đến đến bên cạnh Giang Du Sâm, thở phì phò: “Thật xin lỗi, Giang thần, anh đợi có lâu không?”

          “Vừa tới.”

          Nụ cười trên mặt Giang Du Sâm chớp mắt đã qua, khôi phục lại trạng thái lãnh đạm ngày thường, “Muốn đối diễn?”

          Lâm Giác vẫn có chút xấu hổ, hai tay lật kịch bản ra dâng tới.

          “Ừm… Vẫn là đoạn tình cảm này.”

          Giang Du Sâm lạnh nhạt nhận lấy kịch bản, tùy ý nhìn qua hai lần: “Bắt đầu đi.”

          Lâm Giác gật gật đầu, thở sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại. Không ngờ mùa đông gió quá lạnh, gió rét thấu xương tiến bụng khiến cậu không kiềm được liền ho khan.

          Lông mày Giang Du Sâm đột nhiên nhíu lại: “Lạnh?”

          Lâm Giác che miệng lắc lắc đầu, muốn nói không sao. Nhưng thử nhiều cách ho khan cũng không có nửa phần muốn dừng lại, gương mặt bởi vì thiếu dưỡng khí mà trở nên đỏ bừng.

          Một giây sau, một đôi tay hơi lạnh dán chặt vào mu bàn tay Lâm Giác.

          Giang Du Sâm đưa tay, dường như là ôm Lâm Giác vào trong ngực.

          “Nín thở.”

          Giọng nói trầm thấp của nam nhân truyền đến sau lỗ tai, sau lưng chính là lồng ngực ấm áp của anh, Lâm Giác có thể cảm giác được phía sau tiếng chấn động rất nhỏ trong lồng ngực.

          Thân hình cao lớn ngăn cách gió lạnh, Lâm Giác làm theo lời Giang Du Sâm nói. Một phút sau, ho khan đã nghe lời ngừng lại.

          Chờ thêm một lát, đến khi xác định Lâm Giác không còn ho khan nữa, Giang Du Sâm mới buông tay ra, dặn dò: “Trước tiên đừng nói, dùng mũi hô hấp.”

          Lâm Giác đỏ mặt gật gật đầu, từ chỗ sâu cuống họng phát ra một tiếng “Ừ” .

          Đầu của cậu choáng váng, mu bàn tay dường như có thể cảm giác được xúc cảm tinh tế kia, trong không khí tựa hồ còn quanh quẩn mùi bạc hà thơm nhàn nhạt trên người Giang Du Sâm.

          “Đi thôi, đi qua chỗ khác.”

          Giang Du Sâm ra hiệu Lâm Giác đuổi theo mình.

          Lâm Giác còn chưa được cho phép nói chuyện, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, đi theo sau lưng Giang Du Sâm.

          Hai người một lần nữa trở lại biệt thự, lên lầu, đi đến bên trong một góc cầu thang hẻo lánh nhất.

          Giang Du Sâm mở đèn trong góc ra, bóng đèn chớp chớp hai lần mới dần dần sáng lên.

          “Bên ngoài quá lạnh, ở đây đi.”

          Nhiệt độ trong nhà cao hơn nhiệt độ ngoài trời hơn chục độ. Vừa bước vào đã bị một đợt hơi ấm phả vào mặt, ngay cả cầu thang không được sưởi ấm cũng không có cảm giác lạnh lẽo.

          Chỉ là… Chỗ này có hơi bẩn.

          Ánh đèn chiếu xuống, có thể thấy rõ một lớp bụi thật dày trên sàn nhà.

          Lâm Giác có chút lúng ta lúng túng: “Nơi này… Có thể chứ?”

          ” Hiệu quả cách âm trong cầu thang rất tốt, sẽ không ầm ĩ đến người khác.”

          “Không phải không phải, em không phải đang lo lắng cái này.”

          Lâm Giác vội vàng lắc đầu, do dự hỏi, “Anh Giang anh ở đây, có cảm thấy không thoải mái không?”

          Bệnh thích sạch sẽ của Giang Du Sâm khá nghiêm trọng, bình thường tuyệt đối sẽ không tới nơi như thế này.

          Giang Du Sâm ngơ ngác một chút, cũng không nghĩ tới Lâm Giác lại nhớ rõ thói quen của mình như vậy.

          Trước đó thay anh uống rượu cũng thế, lần này cũng thế.

          Biểu tình trên mặt nam nhân không tự giác dịu xuống: “Không sao.”

          Lâm Giác không thể nhìn nhất chính là Giang Du Sâm ôn nhu cười. Anh cười một cái, cậu sẽ giống như mất hồn, chóng mặt, trong ngực giống như sẽ giống như nai con nhỏ.

          Lâm Giác đỏ mặt nhìn sang chỗ khác: “Vậy là tốt rồi…”

          Cậu ngượng ngùng nói sang chuyện khác: ” Bây giờ chúng ta bắt đầu sao?”

          Giang Du Sâm thu lại biểu lộ trên mặt, một lần nữa mở kịch bản ra.

          Vừa đèn ở vườn hoa hơi tối nên anh cũng không có nhìn kỹ. Bây giờ lật kịch bản ra lần nữa,mới phát hiện không chỉ có đoạn tình cảm kia mà cả kịch bản đều được Lâm Giác ghi chú tràn đầy, không chỉ ghi chú cảm xúc, trọng âm, mà thậm chí còn viết tiểu sử cho mỗi nhân vật. 

          Nhớ tới biểu hiện ban ngày của Lâm Giác, Giang Du Sâm như có điều suy nghĩ.

          “Không cần nóng nảy.”

          Anh đưa tay, khép lại kịch bản trong tay.

          Lâm Giác đã hết sức quen thuộc với kịch bản, nhưng cậu vẫn còn thiếu năng lực đưa vào, nếu như không thể đồng cảm, thì cho dù có diễn nhiều, hay quen thân với nữ chính ngoài đời thì cũng vô dụng.

          Giang Du Sâm nhàn nhạt mở miệng: “Trước đó anh muốn hỏi em một vấn đề.”

          Lâm Giác liên tục gật gật đầu: “Được.”

          “Vẫn là vấn đề ban ngày Ô Khang Đức hỏi qua, có từng yêu ai chưa?”

          Lâm Giác sặc một cái, ánh mắt lơ ửng không dám nhìn Giang Du Sâm.

          “Có không? Là kiểu thích muốn ở cùng chỗ với người đó mãi mãi .”

          Giang Du Sâm lại hỏi một lần, thần sắc nghiêm túc.

          Nhịp tim Lâm Giác đập nhanh đến mức muốn nhảy ra. Quỷ xui thần khiến cậu không có cúi đầu hồ lừa gạt cho qua.

          “Có… Có.”

          Giang Du Sâm khẽ vuốt cằm: “Là cảm giác gì? Có thể nói cụ thể một chút.”

          Dù sao Lâm Giác cũng hơn hai mươi tuổi, muốn bảo hoàn toàn chưa từng trải qua chuyện tình cảm cũng không thể nào.

          Nhìn đôi mắt Giang Du Sâm như mực, Lâm Giác giống như là bị mê hoặ mà, nhấp bờ môi.

          Thanh âm của cậu khan khàn: “Em thích một người, là thầm mến, thích rất nhiều năm.”

          Câu đầu tiên vừa nói ra, cảm xúc tích lũy đã lâu giống như cuối cùng cũng tìm được một cái chỗ xả ra.

          “Ai cũng nói thầm mến rất khổ rất đắng, nhưng vui vẻ cùng hạnh phúc trong đó cũng chỉ có một người em biết được. Người em thích tốt, mặt ngoài lạnh như băng, nhưng bên trong lại rất dịu dàng, thường im lặng giúp đỡ em, chăm sóc cho em… Em thường hay xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt ở trước mặt người ấy, nhưng lại không nhịn được muốn đến gần anh ấy* một chút, gần thêm chút nữa.”

          [*: nguyên bản là hắn, trong tiếng Trung cô ấy và anh ấy đồng âm (tā)]

          Đôi mắt ướt sũng ban đầu của Lâm Giác đã giăng kín một lớp sương mỏng manh, dần dần lâm vào hồi ức.

          Cuối cùng, cậu giương mắt lên, đáy mắt lóe lên ánh sáng  nhàn nhạt: “Anh ấy là người tốt nhất trên thế gian này.”

          Đáy lòng Giang Du Sâm đột nhiên có chút bực bội.

          Mí mắt của anh hơi khép, lần đầu không kính nghiệp mà hỏi một vấn đề không liên quan đến đóng phim: “Hiện tại còn thích không?”

          Lâm Giác sửng sốt một chút, đáp: “Thích, rất thích.”

          Đột nhiên cậu nhớ ra cái gì đó, có chút ngượng ngùng bổ sung, “Nhưng mà người ấy không thích em, chỉ coi em là em trai. Em cũng biết rõ điều đó, nhưng mà chỉ cần anh ấy vẫn luôn tỏa sáng là em đã thỏa mãn rồi.”

          Giang Du Sâm đè lên huyệt Thái Dương, đè xuống bực bội trong lòng.

          Không hiểu sao, anh một chút cũng không muốn nghe Lâm Giác miêu tả thích người khác bao nhiêu.

          “Chính là loại cảm giác này, “

          Giang Du Sâm nhàn nhạt quay chủ đề một lần nữa lại quỹ đạo, “Hiện tại anh chính là nguời em thích kia, em thầm mến anh thật lâu, anh hẹn em tại rừng cây nhỏ, em sẽ có phản ứng gì?”

          Lâm Giác do dự một chút: “Khẩn trương… ?”

          “Chỉ có khẩn trương sao?”

          Lâm Giác lặng lẽ liếc mặt như băng sương của Giang Du Sâm một chút, lúng ta lúng túng nói: “Có lẽ… Sẽ cảm thấy không thể tin được.”

          “Sẽ có một chút chờ mong không?”

          Lâm Giác hơi nghiêm túc gật đầu: “Sẽ.”

          Khi thích một người luôn sẽ nhịn không được nghĩ lung tung. Cậu đứng trước mặt Giang Du Sâm trước mặt sẽ luôn nghĩ rất nhiều, muốn tới gần anh, lại sợ anh chán ghét mình, sướng vui giận buồn đều vì một động tác vô ý hoặc thần thái lo lắng của anh.

          Giang Du Sâm tiếp tục chỉ dẫn: “Vậy nếu như là tiểu Hoàng tử không hiểu tình yêu thì sao? Một cô nương mình có hảo cảm mơ hồ hẹn ra ngoài, y sẽ nghĩ như thế nào?”

          Trước mặt chính là nam nhân mình yêu đã lâu, từng tia từng sợi cảm xúc còn quấn quanh, Lâm Giác linh quang khẽ động: “Sẽ khẩn trương, sẽ suy nghĩ nhiều, sẽ chờ mong, nhưng y lại không hiểu tình cảm của mình là vì sao mà lên. Thậm chí bởi vì tâm tình chập chờn mà cảm thấy bối rối, muốn chạy trốn, nhưng lại muốn tiền gần.”

          Lần này, Giang Du Sâm rốt cục thỏa mãn cười.

          “Chính là kiểu đó.”

          Lâm Giác nhẹ nhàng thở ra, vừa nói câu cảm ơn, liền hắt hơi một cái.

          Có lẽ là do vừa nãy hít nhiều khí lạnh trong vườn hoa, nên cho đến lúc này, mũi Lâm Giác vẫn còn hồng hồng.

          Giang Du Sâm khép kịch bản lại đưa cho cậu: “Trở về đi.”

          Lâm Giác sững sờ: “Không đối diễn sao?”

          “Không cần.”

          Giang Du Sâm thu mắt, “Luyện tập quá nhiều ngược lại dễ cứng đờ, chỉ cần ghi nhớ loại cảm giác này là được.”

          Lâm Giác gần như là tin tưởng Giang Du Sâm vô điều kiện, cậu mím môi gật đầu, lần nữa nói cảm ơn với Giang Du Sâm: “Cảm ơn anh Giang.”

          Giang Du Sâm khẽ vuốt cằm, đi cùng Lâm Giác đến đầu cầu thang.

          Tới lúc gần chia ra, anh giống như lơ đãng nói: “Trở về uống chút nước ấm. Trời lạnh cẩn thận bị cảm.”

          Nói xong, liền bước chân dài  trở về phòng của mình.

          Nhìn bóng lưng Giang Du Sâm rời đi, trong lòng Lâm Giác một trận ấm áp, dùng môi mấp máy nói câu.

          “Ngủ ngon.”

          Ngủ ngon, em yêu anh,  yêu anh.

          Hôm sau, có Giang Du Sâm chỉ đạo, Lâm Giác rõ ràng nhập diễn rất nhiều. Nhiễm Hiểu Hiểu cũng trở về cố gắng, quấn lấy Hoàn An Nhàn nhờ bà truyền thụ kinh nghiệm cho nàng nên tiến độ quay chụp rõ ràng thuận lợi hơn rất nhiều.

          Ngay tiếp theo sắc mặt Ô Khang Đức cũng tốt hơn nhiều, thậm chí toàn bộ đoàn làm phim cũng khó khăn có thể ăn trưa đúng giờ.

          Studio dù sao cũng ở trong Ảnh Thị Thành, điều kiện không tốt, giữa trưa chỉ có cơm hộp. Nhưng có thể ăn được cơm hộp nóng hổi khiến mọi người cũng đều rất thỏa mãn.

          Đám người vây lại một chỗ, vừa ăn cơm vừa tán gẫu.

          Tiêu Ngụy Nhạc là thanh niên nghiện game, lúc ăn cơm cũng không quên cầm điện thoại chơi. Khuông Sách cau mày, đang muốn bảo y để điện thoại xuống ăn cơm cho ngon, Tiêu Ngụy Nhạc đột nhiên kêu thành tiếng.

          “Dm! ! !”

          “Làm sao thế?”

          Khuông Sách nhíu mày, “Tại sao lại nói tục rồi?”

          Tiêu Ngụy Nhạc không để ý, đưa di động đưa cho hắn: “Anh tự nhìn đi.”

          “… Đệt mẹ.”

          Khuông Sách cũng không nhịn được mắng.

          Đề tài # Tổ tiết mục « Hí Cốt » có nội tình # đang treo lơ lửng trên thanh tìm kiếm, phía sau một chữ “Nóng”.

          [Sữa: Lúc edit chương này là mình vừa edit vừa khóc, khóc vì tình yêu thầm lặng của bé thụ dành cho công, khóc vì một bé thụ si tình. Đơn phương đau khổ biết bao chỉ có người trong cuộc biết, đây là còn hơn mười năm, mười năm âm thầm dõi theo anh mười năm cố gắng đi theo bước chân của anh để có thể nhìn thấy anh gần hơn một chút. Môt tình yêu trong sáng, thuần khiết và đẹp đẽ biết bao, thầm lặng và hy sinh nhiều biết bao, sẵn sàng từ bỏ tương lai của mình, từ bỏ biết bao cố gắng của mình chỉ vì để người ấy không sao, để anh vẫn luôn tỏa sáng. Nói là tiện thụ cũng không sai lắm, nhưng mà may là em ấy yêu đúng người, người đó xứng đáng với công sức em ấy bỏ ra. Chứ bộ này là tra công tiện thụ là toi không edit đâu :>]

          Spoil: Mn yên tâm đi, Sữa vẫn sẽ rơi lệ một lần nữa :>

Chương 28